Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu

Tôi là bạn gái của anh ấy


trước sau

Edit: SCR0811


Lát sau, Phàn Thần về nhà liền phát hiện trong nhà có người. Người duy nhất có thể không chào không hỏi đã tự vào nhà anh chỉ có Uyển Uyển. Phàn Thần tháo cà vạt, cởi áo khoác rồi đi thẳng vào bếp.


Trong bếp, Mễ Uyển đang dùng lò vi sóng luyện thuốc. Có vẻ lúc này đang là thời điểm mấu chốt, miệng Mễ Uyển hơi mở ra, nét mặt nghiêm túc như đang tham dự cuộc họp thường niên. Sợ làm phiền đến cô, Phàn Thần không bước tiếp, chỉ tựa người vào khung cửa, lẳng lặng ngắm nhìn khung cảnh đang diễn ra, nét mặt dịu dàng.


Thoáng chốc, anh bỗng có cảm giác mình chỉ là một con người bình thường, tối đi làm về, vợ đang nấu cơm trong bếp.


Lát sau, nước thuốc tỏa ra linh khí đậm đặc, hương thơm phảng phất trong không khí. Biết thuốc đã luyện xong, Mễ Uyển thả lỏng cơ mặt, nói với người đằng sau: "Lấy cái chén tới đây."


"Hả?" Phàn Thần còn đang đắm chìm trong mộng tưởng của mình, chưa kịp hoàn hồn.


"Thuốc của anh đã luyện xong rồi, anh lấy chén để đựng đi." Từ mười phút trước, Mễ Uyển đã nhận ra sự có mặt của Phàn Thần, chỉ là lúc đó cô đang tập trung tách dược hiệu của cỏ Băng Nha, không thể chào hỏi Phàn Thần.


"Được." Phàn Thần thẳng người dậy, bước vào trong bếp, tiếp đó, anh dừng lại trước mấy ngăn tủ giống nhau như đúc, ngơ ngác: "Chén... ở đâu?"


Lúc ở nhà, anh gần như không bước chân vào bếp, chỉ nhớ lúc mua lò vi sóng, mình cũng tiện tay mua luôn đống dụng cụ nhà bếp, nhưng chén để ở ngăn nào thì không nhớ.


"Trong ngăn kéo thứ hai bên trái." Mễ Uyển nhắc nhở: "Nhà anh mà sao đồ để ở đâu anh cũng không biết thế?"


Phàn Thần cười cười, không nói. Anh cúi xuống kéo ngăn tủ thứ hai ra, quả nhiên có một chồng chén tinh xảo được xếp gọn bên trong: "Tìm được rồi, nè."


Dược hiệu của cỏ Băng Nha đã được tách ra hoàn toàn, Mễ Uyển bưng nồi inox lên, đổ toàn bộ thuốc ra chén. Nhưng cô không đưa ngay cho Phàn Thần mà mở tủ lạnh, đặt chén thuốc vào trong.


"Sao em lại làm thế?" Phàn Thần ngỡ ngàng nhìn động tác của Mễ Uyển.


"Chờ lạnh một chút rồi hẵng uống."


"Không phải uống thuốc đều uống lúc nóng sao?" Phàn Thần thắc mắc.


"Hôm nay tôi vừa đọc được một câu chuyện trên mạng." Mễ Uyển nói đầy nghiêm túc: "Có một đôi bạn thân thường tưới nước cho cây tình bạn của họ. Có một ngày, một trong hai người tưới cây bằng nước nóng, sau đó cái cây chết, hahaha... có phải mắc cười lắm không?"


"..." Phàn Thần trưng vẻ mặt không biết phải nói gì.


"Thì tôi nghĩ anh cũng là cây." Mễ Uyển ho một tiếng, ngưng cười, mở tủ lạnh lấy chén thuốc ra: "Được rồi, thật ra tôi chỉ muốn đùa một chút thôi."


"Em vui là được." Phàn Thần đỡ trán, nhận lấy chén thuốc rồi xoay người bước ra phòng khách.


Mễ Uyển theo ra phòng khách với Phàn Thần, chờ anh vừa ngồi xuống sô pha, cô liền sáp tới, vô cùng tự nhiên nắm lấy cái tay còn lại của Phàn Thần. Hành động như thể cực kỳ quen thuộc ấy khiến Phàn Thần phải sững người.


"Sao anh nhìn tôi như thế?" Thấy được ánh mắt của Phàn Thần, Mễ Uyển giải thích: "Tôi chỉ muốn kiểm tra vết thương của anh thôi, xem thử dược hiệu của cỏ Băng Nha này đã đủ chưa, nếu không đủ tôi sẽ... luyện thêm cho anh một chén nữa."


Phàn Thần cười cười, tầm mắt không dán chặt vào Mễ Uyển nữa.


Mễ Uyển thấy anh đồng ý, không chút do dự đưa một luồng linh lực vào cổ tay anh. Yêu lực trong người Phàn Thần chẳng những không chống lại luồng linh lực ấy mà còn dẫn dắt nó nhanh chóng tới chỗ yêu đan ở đan điền. Yêu đan của Phàn Thần có màu xanh, sáng loáng như ngọc, bề mặt toát ra tinh khí hệ mộc dìu dịu. Tinh khí hệ mộc đang bao lấy yêu đan, tự chữa trị.


"Yêu đan của anh có thể tự lành?" Mễ Uyển kinh sợ bật thốt thành lời. Yêu tộc vốn có cơ thể cường tráng, ngược lại, yêu đan của họ khá yếu ớt, một khi bị thương rất khó hồi phục. Nhưng yêu đan của Phàn Thần lại có khả năng tự chữa trị, khác nào đang nói anh có cơ thể bất tử.


"Đây là bí mật lớn nhất của anh, giờ bị em phát hiện rồi." Phàn Thần tỏ vẻ sầu lo.


"Tôi không cố ý, nếu anh không muốn bị tôi phát hiện thì vừa nãy sao không từ chối để tôi kiểm tra yêu đan." Rõ ràng vừa nãy yêu lực của Phàn Thần tự dẫn đường cho cô đến chỗ yêu đan của anh, nói cứ như cô mới là người làm sai vậy.


"Ừ, là anh muốn cho em biết, dù sao..." Phàn Thần muốn nói lại thôi.


"Dù sao cái gì?" Mễ Uyển tò mò.


"Cáo yêu nói với anh..." Nét mặt của anh đã chuyển thành trêu chọc: "Biết bí mật của đối phương cũng là biểu hiện của sự thân mật."


"Anh..." Mễ Uyển ngượng chín mặt: "Tôi nói rồi, tôi không muốn biết bí mật của anh."


"Ừ, anh biết, là anh tự muốn nói với em." Phàn Thần vuốt lông: "Cho nên, là anh muốn thân mật với em."


"Anh!" Mễ Uyển không chịu nổi nữa, đứng bật dậy khỏi sô pha, thở phì phò tông cửa bước ra. Tên yêu này, nói chuyện càng lúc càng không thể nghe nổi.


Phàn Thần bật cười, không cố ép cô vào đường cùng. Anh bưng chén thuốc đã nguội trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch. Vừa uống xong, đang định đứng dậy về phòng ngủ thì cửa phòng khách lại bị mở bung ra.


Mễ Uyển mới vừa giậm chân bỏ đi trong sự tức tối và ngượng ngùng đã vòng ngược trở về, trừng mắt nhìn Phàn Thần với vẻ hầm hừ đầy khó chịu: "Vừa nãy có phải anh cố ý chọc tức tôi để tôi không hỏi đến chuyện của Bồng Ngôn không?"


"..." Nhanh như thế đã nhận ra, anh còn tưởng ít nhất cũng hoãn được đến mai chứ.


"Anh không cần trả lời, nhất định là thế rồi." Mễ Uyển hùng hục bước tới trước mặt Phàn Thần: "Giờ nói cho tôi biết chuyện về Bồng Ngôn ngay."


"Em muốn biết cái gì?" Thấy không gạt được, Phàn Thần đành chịu thua, trả lời.


"Nói từ đầu."


Phàn Thần ngẫm nghĩ một lát, bắt đầu nói: "Anh từng nói với em, lúc diễn ra trận đại chiến hai tộc anh đang trong trạng thái ngủ say. Mỗi lần trước khi chìm vào giấc ngủ anh đều để lại một sợi Càn Khôn Đằng, chỉ khi Yêu tộc gặp phải tai họa cực lớn mới phải dùng tới. Dùng tới nó, cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ lần nửa tỉnh lại. Lúc anh tỉnh lại, em..."


"Tôi vừa mới chết, anh nói tiếp chuyện sau đó đi." Mễ Uyển chủ động tiếp lời.


"..." Phàn Thần đờ người. Mỗi lần nhắc tới chủ đề này, anh lại thấy khổ sở: "Yêu tộc vây giết em cũng phải trả một cái giá rất lớn. Sau trận chiến ở Mặc Lâm, số lượng đại yêu cấp cao chẳng còn bao nhiêu. Mà người bắt yêu cũng thế, số lượng người bắt yêu cấp cao chỉ còn lác đác vài người. Lúc này đây, Bồng Ngôn bỗng nảy ra một kế hoạch, cậu ta muốn thay đổi quy luật hoạt động của vỏ trái đất ở mấy thành phố lớn nơi con người sinh sống..."


"Hắn muốn tạo ra động đất." Mễ Uyển sợ trắng mặt. Một khi động đất xảy ra, thương vong sẽ nhiều vô số kể.


"Đúng vậy, anh vừa cảm nhận được liền lập tức đuổi theo, định cậu ta từ bỏ kế hoạch này. Cậu ta không đồng ý, anh bất đắc dĩ đành phong ấn cậu ta lại." Phàn Thần đáp.


"Loại yêu này nên trực tiếp giết đi, anh giữ hắn lại để làm gì?" Hễ nghĩ đến chuyện Bồng Ngôn từng có ý tưởng tạo ra động đất, Mễ Uyển liền hận không thể một kiếm đâm chết đối phương.


"Cậu ta không thể chết được."


"Vì sao?" Mễ Uyển không hiểu.


"Trận đại chiến hai tộc khiến số lượng yêu tộc sụt giảm đáng kể trong thời gian ngắn, cũng khiến khí hậu trên trái đất bắt đầu biến đổi. Vài năm sau đó, hạn hán, lũ lụt xảy ra triền miên, nếu ngay lúc đó anh giết chết Bồng Ngôn thì biến đổi khí hậu sẽ càng trầm trọng hơn nữa, lúc đó số người chết cũng không ít hơn động đất là bao." Phàn Thần giải thích.


"Vậy bây giờ giết có được không?" Mễ Uyển hỏi. Qua năm trăm năm nghỉ ngơi dưỡng sức, hẳn là số lượng yêu tộc đã ổn định, có giết một yêu vương chắc cũng không biến động nhiều đâu.


"Thật ra... chúng ta có thể giữ cậu ta lại để trồng cây." Phàn Thần đề nghị.


"Trồng gì mà trồng, cái loại nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể gây ra động đất này, nên bóp chết từ trong trứng nước thì hơn. Hay là, dù bây giờ có giết Bồng Ngôn vẫn sẽ gây ra biến đổi khí hậu?" Mễ Uyển hỏi.


"Có lẽ thế." Phàn Thần gật đầu.


"Sao mà phiền vậy, lúc trước tôi giết Yêu có phải kiêng kỵ nhiều thế đâu. Với lại, theo cách nói này của anh, chẳng lẽ yêu tộc nào cũng có một lá bùa hộ mạng, muốn làm gì thì làm?" Mễ Uyển càng nghe càng thấy vô lý.


"Yêu tộc bình thường không có sức ảnh hưởng lớn đến thế, nhưng Yêu vương thì khác. Nếu Yêu vương không bị đào thải bởi chính Yêu tộc mà chết trong tay con người thì sẽ ảnh hưởng đến số mệnh của toàn Yêu tộc. Hơn nữa, hoàn cảnh tự nhiên lúc trước rất tốt, linh khí cũng dồi dào, chỉ cần không phải thảm họa có tính hủy diệt, chết một hai Yêu vương, thiên nhiên vẫn có thể tự cân bằng. Nhưng hoàn cảnh tự nhiên hiện tại đang đứng trên bờ vực nguy cơ, không thể chịu thêm chút tác động nào nữa." Phàn Thần giải thích.


"Vậy... vậy nếu hắn lại muốn tạo ra động đất thì làm sao?" Mễ Uyển lo lắng hỏi.


"Muốn tạo ra động đất cần có nguồn yêu lực khổng lồ. Chỉ cần cậu ta có động tĩnh, anh có thể cảm nhận được, không cần lo." Phàn Thần an ủi.


"Vậy... chẳng lẽ chỉ có thể phong ấn hắn?" Một tên nguy hiểm như thế còn không được phép giết: "Khoan đã, giờ hắn có còn là Yêu vương đâu, anh mới phải mà."


"Vị trí Yêu vương của anh không được thiên nhiên công nhận." Phàn Thần đáp: "Anh chỉ dựa vào sức mạnh để ngồi lên vị trí này thôi."


"Ngồi vào vị trí Yêu vương còn phải được thiên nhiên công nhận? Vậy phải làm sao mới được công nhận?" Chuyện này Mễ Uyển mới nghe lần đầu, khá là tò mò.


"Kẻ mạnh làm vua." Phàn Thần dừng một chút rồi tiếp tục giải thích: "Nhưng thân phận của anh có chút đặc biệt, dù anh có là yêu tộc mạnh nhất cũng không thể kế thừa vị trí Yêu vương."


"Là vì cái thân phận phải tế lễ vào mùa xuân của anh sao?" Mễ Uyển đoán, có lẽ trong hệ thống cấp bậc của Yêu tộc, chức vị tư tế là độc lập và riêng biệt, một khi đã đảm nhiệm thì cả đời không thể làm Yêu vương.


"Phải." Phàn Thần gật đầu.


"Nghĩa là trước khi Yêu vương mới xuất hiện, chỉ có thể phong ấn Bồng Ngôn?" Tuy không cam lòng nhưng đành phải vậy thôi: "Lần sau nếu anh cảm nhận được hắn,

anh nhớ báo cho tôi biết, tôi sẽ đi cùng."


Phàn Thần chỉ nhìn biểu cảm của Mễ Uyển thôi đã biết tỏng ý định của cô, anh khuyên nhủ: "Anh dẫn em theo cũng được, nhưng lúc một mình em không được đối đầu với cậu ta. Linh lực của em hiện giờ vẫn chưa đủ, không đánh lại cậu ta đâu."


Nghĩ đến nhược điểm hở một chút lại xuất hồn của mình, Mễ Uyển cau có: "Đến khi nào anh mới hấp thu hết sức mạnh Càn Khôn Đằng trên người tôi?"


"Em muốn nhanh chóng hấp thu hết?" Sắc mặt Phàn Thần bỗng trở nên khác lạ.


"Ừ" Mễ Uyển vội gật như giã tỏi.


"Anh nhớ lúc trước đã từng cho em một đề nghị." Phàn Thần nhắc nhở.


Một đề nghị? Mễ Uyển cố gắng hồi tưởng, chẳng mấy chốc, đại não của cô đã phát lại cảnh tượng lần đầu tiên cô bị xuất hồn.


"Sức mạnh của Càn Khôn Đằng đã dung hợp vào hồn phách của cô, chỉ có thể để nó tách ra từ từ, từng chút một, nếu muốn tôi cưỡng ép tách ra, chỉ có một cách...."


"Cách gì?"


"Song tu!"


Mễ Uyển bỗng thấy đầu mình ong ong, máu trong người bắt đầu chảy ngược.


"Anh nhớ hình như lúc ấy em đã đồng ý, có muốn..." Phàn Thần mỉm cười sáp tới.


"Anh... anh đừng có lại đây." Mễ Uyển sợ hãi lùi lại ba bước, kích động nói: "Lúc trước đã cho anh cơ hội, là tự anh từ chối, giờ... tôi không đồng ý."


Nói xong, cô liền tông cửa chạy đi.


Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của người nào đó, Phàn Thần bật cười, nhưng nghĩ lại, anh bỗng thấy hối tiếc. Nếu biết trước mình sẽ thích Uyển Uyển, lúc đó nên... Đáng tiếc, ngàn vàng không mua được 'biết trước'.


Đảo mắt đã qua ba ngày. Trong ba ngày này, Yêu vương tiền nhiệm Bồng Ngôn không có hành động gì, anh ta đang bận cập nhật tri thức của thời đại này. Anh ta cũng như Mễ Uyển, bị phong ấn suốt năm trăm năm trong rừng sâu, hoàn toàn mù tịt với sự thay đổi nhanh như vũ bão của xã hội loài người, dù muốn làm gì thì cũng phải 'biết địch biết ta' đã rồi mới làm.


Ngày đó, sau buổi trò chuyện với Phàn Thần, Bồng Ngôn đặt chân đến một thành phố gần đó, bắt một con tiểu yêu mấy trăm tuổi, tiếp nhận trí nhớ và kiến thức suốt mấy trăm năm của cậu ta, cuối cùng đã nắm được kha khá về thời đại này.


Từ trí nhớ và tri thức của tiểu yêu đó, Bồng Ngôn rút ra kết luận, cái giá phải trả cho sự phát triển nhanh như vũ bão của con người chính là sự diệt vong của Yêu tộc, hệt như lời tiên đoán của Tư tế năm đó: Con người là nguyên nhân khiến Yêu tộc diệt vong.


Anh nói rồi mà, dân số loài người quá đông. Nếu số lượng giảm đi một ít, Yêu tộc bọn họ đã không sa sút nhanh đến vậy. Phàn Thần đã làm gì suốt năm trăm năm qua thế?


Bồng Ngôn ôm theo nỗi hoài nghi đi tới mục tiêu tiêu thứ hai của mình, Khang Thành, nơi tràn ngập hơi thở của Phàn Thần.


Vừa đến Khang Thành, anh liền đáp xuống công viên Vạn Vật. Bản năng của động vật là hướng về thiên nhiên, vậy nên, ngay tức khắc anh liền nảy sinh cảm giác thân thiết với công viên Vạn Vật, dù rằng nơi này tràn ngập mùi vị của Phàn Thần.


Cùng lúc đó, một con Chuột yêu khập khiễng đi về phía này, dừng lại trước một bụi hoa. Hắn ngồi xổm xuống, tay vận yêu lực, chữa trị cho cây Tulip đang héo rũ.


"Cậu làm gì thế?" Bồng Ngôn tò mò bước tới.


Chuột yêu nhận ra sự có mặt của Bồng Ngôn, cảm nhận được nguồn yêu lực mạnh mẽ từ đối phương, biết anh ta là một vị đại yêu, hắn liền cung kính trả lời: "Tôi đang cứu sống cây hoa này."


"Thân cây của nó đã bị đạp nát, dựa vào yêu lực của cậu không cứu được đâu." Bồng Ngôn đánh giá cây hoa, cho đáp án.


"Vậy sao?" Chuột yêu ủ rũ: "Bụi hoa này do tôi chăm sóc, tôi còn định thử xem có thể cứu sống nó hay không."


"Cô* có thể cứu sống nó giúp cậu, đổi lại, cậu để Cô đọc trí nhớ của cậu." Bồng Ngôn nói.


*Tiếng tự xưng của xương hầu thời phong kiến. Mình sẽ viết hoa để phân biệt với từ cô dùng để xưng hô với các nhân vật nữ.


"Hả?" Chuột yêu ngơ ngác, trí nhớ cũng đọc được? Khoan đã, dù có thể đọc, hắn cũng không thể vì một cây hoa mà bán trí nhớ của mình.


Chuột yêu đang định từ chối, ngón tay của Bồng Ngôn đã chỉ về phía cây Tulip. Nhờ tác dụng của yêu lực, Tulip nhanh chóng đứng thẳng dậy, lát sau đã lại nở ra một bông hoa xinh đẹp.


"Xong rồi, giờ đưa trí nhớ của cậu cho Cô đi." Bồng Ngôn tiên hạ thủ vi cường, không cho Chuột yêu có cơ hội mở miệng, ngón tay của anh đã điểm vào mi tâm của Chuột yêu, bắt đầu đọc trí nhớ.


Đây là... ép mua ép bán?


Dù Chuột yêu có nghĩ thế nào thì sức của hắn cũng không cách nào đọ lại Bồng Ngôn. Lát sau, toàn bộ trí nhớ của Chuột yêu đã bị Bồng Ngôn đọc hết. Tuổi của Chuột yêu không lớn, chỉ mới sáu mươi, cuộc sống của hắn cũng vô cùng đơn giản. Tuy từ nhỏ yêu lực của hắn đã yếu ớt nhưng vẫn tính là bình thường, hai mươi tuổi cơ thể bắt đầu sinh ra yêu độc, đến năm ba mươi, cơ thể thoái hóa hoàn toàn, không thể hóa hình được nữa. Bị đồng tộc xua đuổi, rơi vào đường cùng, hắn đành làm công cho công viên Vạn Vật. Đến tận nửa tháng trước, hắn được bầu chọn là nhân viên xuất sắc nhất, phần thưởng là hỗ trợ chi phí chữa trị yêu độc tại phòng khám thú y của một người tên Uyển Uyển


Điều đáng nói là, có vẻ cô gái tên Uyển Uyển này là người yêu của Phàn Thần.


"Thú vị rồi đây... Phàn Thần mà cũng nói chuyện yêu đương à. Lúc trước Cô muốn diệt sạch nhân loại, anh ta ra sức ngăn cản, nói nếu nhân loại bị diệt thì yêu tộc cũng sẽ diệt vong. Được thôi, cứ coi như là anh ta có lý. Giờ Cô nói chỉ giết chết một phần, anh ta cũng cản, Cô cứ thắc mắc nguyên nhân ở đâu, ra là anh ta thích con người." Bồng Ngôn bỗng nảy sinh hứng thú với cô gái tên Uyển Uyển. Có lẽ, trước khi thực hiện kế hoạch, anh


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện