Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu

Cá Mập yêu là nữ


trước sau

Edit: SCR0811


"Bốp bốp bốp" Sau khi hoàn hồn, Mễ Uyển vỗ tay nhiệt liệt.


"Đá đẹp lắm!" Không hiểu sao cô lại thấy tên Cá Mập yêu này rất thèm đòn.


Hồi lâu sau, Cá Mập yêu mới từ xa bơi ngược trở về, yên lặng nhìn một người một yêu trên đảo nhỏ.


"Răng sâu thì phải nhổ, không thì sẽ đau mãi." Mễ Uyển cười tươi như hoa, nghiêm túc giải thích: "Tu vi của cậu hẳn là cấp tám, lại là yêu theo hệ thể lực, vậy nên, răng của cậu cực kỳ rắn chắc, không thể dùng cách bình thường để nhổ được, chỉ có thể lấy mạnh chế mạnh. Tuy cách thức hơi thô bạo, nhưng hiệu quả không tệ."


Phàn Thần mỉm cười gật đầu.


Cá Mập yêu trầm ngâm, đuôi vẫy nước liên tục tạo thành một đợt sóng nhỏ, Mễ Uyển những tưởng cậu ta sẽ nổi điên tấn công mình, ai ngờ Cá Mập yêu bỗng hân hoan la lớn: "Thoải mái quá!"


"...." Mễ Uyển, Phàn Thần.


Cơ thể to lớn của Cá Mập yêu nhún nhảy lên xuống, dùng ngôn ngữ cơ thể để bày tò sự vui vẻ của mình. Tuy cú đá đau thật, nhưng răng vừa rơi ra, cả người cậu đã thoải mái hơn hẳn, thoải mái đến mức đuôi cũng run lên.


"..." Xem ra Cá Mập yêu không hề biết vừa nãy Phàn Thần cố tình đá cậu ta.


"Đi nào, chúng ta cùng tới Phan Thành. Tôi muốn tìm bé rùa." Vấn đề đau răng đã được giải quyết, đến lúc phải tìm Rùa con rồi.


"Cậu hóa lại hình người trước đã rồi tôi dẫn cậu đi." Phàn Thần nói. Anh không muốn ôm theo con cá mập lớn bằng này bay lên trời đâu.


"Được" Cơ thể to lớn của Cá Mập yêu bắt đầu chìm xuống, chẳng mấy chốc cả người đã hoàn toàn biến mất. Lát sau, mặt biển xuất hiện xoáy nước, trung tâm xoáy nước có yêu lực chuyển động, tiếp đó, một dáng vóc hình người dần dần lộ ra từ giữa trung tâm.


Dáng vóc cực kỳ thon thả, mái tóc dài đến tận gót.


Phàn Thần nhướng mày, bỗng có dự cảm không lành.


"Lâu rồi chưa hóa hình, có hơi chút không quen." Trong lúc nói chuyện, cơ thể kia thản nhiên xoay người, phô bày vóc dáng nóng bỏng.


"Anh... không được nhìn." Phản ứng đầu tiên của Mễ Uyển là giơ tay che mắt Phàn Thần, sau khi chắc chắn anh không nhìn thấy gì mới hét lên: "Sao cô không mặc quần áo?"


"Cô nói hay nhở, suốt từ nãy giờ tôi vẫn không mặc quần áo đấy thôi?" Cá Mập yêu trần trụi đứng trên mặt nước, tóc dài buông xõa trước ngực, che đi những chỗ nhạy cảm, nhưng bộ dạng vẫn cực kỳ quyến rũ.


"Còn nữa... cô... cô... cô không phải là nam sao?" Đúng vậy, đây mới là điểm mấu chốt, người này không phải nam sao? Sao bỗng nhiên lại biến thành nữ rồi? Chẳng lẽ vừa nãy con kia bị đá đi, lại có thêm con Cá Mập yêu khác bơi về?


"Tôi bảo mình là nam lúc nào?" Cá Mập yêu thắc mắc, hai tay giơ cao, phô bày dáng người hoàn mỹ của mình: "Tôi nhìn giống nam lắm hả?"


"Rõ ràng, giọng của cô lúc trước rõ ràng là nam." Giọng của Cá Mập yêu trong trẻo du dương, trăm phầm trăm là giọng của một thiếu niên, vậy nên cô mới nghĩ cô ta hóa thành hình người sẽ là một cậu nhóc.


"Loài người các cô chia đực cái dựa vào giọng nói?" Cặp mắt quyến rũ của Cá Mập yêu trừng to. Lạ ở chỗ, sau khi hóa thành hình người, giọng nói của cô lại không còn giống nam như trước nữa.


Vẻ mặt của Phàn Thần lúc này là một sự tuyệt vọng. Anh cũng nghĩ Cá Mập yêu là nam nên vừa nãy mới có thể tung chân đá không chút do dự như thế. Nếu sớm biết đối phương là nữ... anh tuyệt đối sẽ không làm thế.


Mặc dù ở Yêu tộc, thể chất nam hay nữ không ảnh hưởng đến sức mạnh của họ, cũng không có khái niệm yêu nam không thể đánh yêu nữ. Nhưng anh đã sống ở xã hội loài người năm trăm năm, dần bị những nguyên tắc của con người ảnh hưởng, lúc gặp yêu nữ sẽ hòa nhã hơn chút ít. Quan trọng hơn là, vừa nãy anh lại đánh phụ nữ trước mặt Uyển Uyển, không biết Uyển Uyển có vì chuyện này mà ghét bỏ anh hay không.


Phàn Thần ngẫm nghĩ, mi mắt chớp chớp liên hồi.


Tay của Mễ Uyển đang đặt trên mắt Phàn Thần, mí mắt anh vừa nhúc nhích, cô liền cảm nhận được, nghĩ Phàn Thần muốn thoát khỏi tay cô, nhất thời xù lông: "Không được nhìn lén."


"Anh không có" Phàn Thần lúng túng nói. Anh không có hứng thú với cơ thể của người phụ nữ khác, lại còn là người phụ nữ vừa bị mình đánh.


"Sao lại không cho xem, từ nãy đến giờ tôi đều không mặc quần áo, ban nãy nói chuyện cả buổi có sao đâu, sao vừa hóa hình một cái, thái độ của cô cũng đổi theo thế này? Ayo, anh yêu nam này, bản thể của anh là gì thế? Nếu thuộc tính hợp nhau, tôi không ngại sinh con với anh đâu." Cá Mập yêu tỏ vẻ mình thích những yêu nam mạnh.


"Cô nói cái gì?!" Mễ Uyển trừng mắt, Huyền thiết kiếm lại bay lên không, khí thế không hề thua kém lúc Cá Mập yêu nói muốn độc chết con người.


"... Giỡn thôi mà." Cá Mập yêu liên tục xua tay. Theo động tác của cô, mái tóc dài dần tản ra khỏi mấy nơi quan trọng, Mễ Uyển nhìn mà hết hồn.


"Cô, cô còn không mau mặc quần áo vào đi." Mễ Uyển vội la lên.


"Quần áo? Phiền thật! Để tôi lặn xuống đáy biển tìm xem." Hiển nhiên là Cá Mập yêu không đem theo quần áo bên người, nhưng dưới đáy biển có rất nhiều thứ do con người để lại, muốn tìm mấy món quần áo không phải việc khó. Nói xong, cô lại lần nữa lặn xuống, biến mất không thấy.


Thấy cô ta đi rồi, Mễ Uyển mới thở phào một hơi, thả tay che mắt Phàn Thần xuống. Thấy Phàn Thần mở to mắt, cô lập tức hùng hổ: "Vừa nãy anh thấy được bao nhiêu rồi?"


"Cái gì?" Phàn Thần ngẩn ra.


"Cơ thể của Cá Mập yêu, đừng nói với em là anh không thấy gì." Mễ Uyển ép hỏi.


"..." Phàn Thần trả lời: "Anh chỉ thấy được bóng dáng."


Lúc đó, anh vừa cảm giác không ổn liền dời tầm mắt, may mà lúc Cá Mập yêu trồi lên mặt nước đã đưa lưng về phía họ, nếu quay đằng trước thì...


"Chỉ thấy được bóng dáng? Không hài lòng? Anh còn muốn thấy bao nhiêu nữa?!" Mễ Uyển chống nạnh.


Phàn Thần có ngốc cỡ nào cũng biết Mễ Uyển đang để ý cái gì, nhưng loại để ý này không hề khiến anh thấy phản cảm, ngược lại còn thấy vui vui: "Anh cứ nghĩ cô ta là nam, không thì lúc nãy đã không đá một cú như thế."


"Cũng đúng." Mễ Uyển còn nhớ cú đá vừa nãy. Phải nói là nhanh, mạnh, chuẩn xác, cực kỳ hung tàn: "Thế nghĩa là, anh là đàn ông mà lại đi đánh phụ nữ."


"..." Phàn Thần tái mặt, vội giải thích: "Anh không biết cô ta là nữ, nếu biết thì sao anh có thể làm thế được."


Anh cũng rất hối hận.


"Vậy nếu biết cô ta là nữ, anh sẽ thương hương tiếc ngọc?" Mễ Uyển căng mặt, cố tình gây sự.


Phàn Thần nhìn dáng vẻ tuy hung hăng nhưng trong mắt lại đầy ý cười của cô, không hề tức giận. Dáng vẻ lúc nghiêm mặt của cô trông cực kỳ đáng yêu, khiến anh không thể kiềm lòng, chồm tới hôn một cái.


Mễ Uyển không trốn, chủ động đưa mặt tới.


Mặt biển lại xao động, Cá Mập yêu mặc một chiếc váy dài bó sát màu đen, thong thả ngoi lên bờ. Nhìn từ kiểu dáng thì hình như là váy của thế kỷ trước, rất đẹp, chỗ cổ áo còn được khảm một viên bảo thạch màu xanh, phát sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.


"Tôi nói này, có phải hai người tới kỳ động dục rồi không? Tôi mới đi có chút mà hai người lại bắt đầu rồi." Cá Mập yêu vừa bước lên bờ vừa chỉnh lại cái váy của mình. Cô chỉ mặc quần áo, không mang giày, hai bàn chân trắn nõn dẫm trên nền cát, trông vô cùng nổi bật.


"Cô quản được sao, không thích thì tránh đi." Mễ Uyển tức muốn xì khói. Bọn họ hẹn hò phải cố tình chọn chỗ không người đã khổ lắm rồi, ấy vậy mà hễ bọn họ hôn nhau là bị Cá Mập yêu cắt ngang, thật sự rất đáng ghét.


"Vầy đi, để tôi xuống biển một lát, hai tiếng đủ không?" Cá Mập yêu nói như thật. Kỳ động dục của động vật đâu thể nói ngừng là ngừng được, cô không nên làm khó người khác.


"..." Xét về mức độ vô sỉ, Mễ Uyển hoàn toàn không phải đối thủ.


"Được rồi." Phàn Thần cười, vỗ nhẹ đầu Mễ Uyển, ý bảo cô đừng giận, sau đó, anh cầm túi kem vừa nãy bị anh đặt xuống đất lên, lấy ra một cây vẫn chưa bị chảy quá nhiều đưa cho Mễ Uyển.


Mễ Uyển mỉm cười nhận lấy, há miệng cắn một cái thật lớn.


Phàn Thần lại tìm thêm một cây, đưa cho Cá Mập yêu: " Cô ăn không?"


Tuy chưa từng ăn kem, nhưng Cá Mập yêu ngửi được mùi thơm ngọt ngào của nó,

liền nhận lấy không chút khách khí, cắn một hơi nửa cái, lạnh đến mức cả khuôn mặt đều nhăn lại: "Răng của tôi~~."


Cô vừa được nhổ răng, miệng vết thương vẫn chưa lành, cắn xuống một cái, phải nói là vừa đau vừa thích thú.


Nhắc tới răng, Phàn Thần liền cất lời, anh nói: "Chuyện cái răng vừa nãy, tôi không..."


"Đúng rồi, vẫn chưa cảm ơn anh nữa, cú đá vừa nãy hay thật, một phát văng ngay cái răng đau của tôi. Lúc trước tôi cũng từng nhờ Lão Rùa nhổ dùm, nhưng ông ta lười, không thèm giúp tôi." Dưới biển, Yêu tộc có thể hơn được cô chỉ có mình Lão Rùa, đối phương không chịu giúp, tự cô lại nhổ không được, còn đang đau đầu, cú đá của Phàn Thần đã tới kịp lúc. Bằng không, cô còn định tới được Khang Thành rồi sẽ nhờ Yêu vương giúp đỡ.


"Không cần khách khí~~." Ngoại trừ câu này, anh còn có thể nói gì?


Mễ Uyển vừa ăn kem vừa cười khà khà.


"Đi thôi." Phàn Thần cũng nhịn không được phải bật cười, ôm Mễ Uyển, xách theo Cá Mập yêu, phát động yêu lực bay khỏi hoang đảo.


Khang Thành, tại quảng trường lớn của một trung tâm thương mại, một bóng dáng nho nhỏ đang chầm chậm cất bước, mỗi bước đi, cơ thể lắc lư qua lại, tuy chậm mà chắc.


"Nhìn kia, cô bé đó đáng yêu quá."


"Cả người cứ lắc qua lắc lại như chim cánh cụt."


"Rõ ràng là giống một con rùa đang đi bằng hai chân, cậu không thấy sau lưng cô bé có nguyên cái mai to tướng hay sao."


"Mẹ cô nhóc cũng lạ ghê, để một cô bé đáng yêu như vậy đeo mai rùa, không biết nghĩ gì trong đầu nữa?"


"Í, các cậu có ai thấy cha mẹ cô bé đâu không? Nãy giờ tớ chỉ thấy mỗi mình cô bé."


"Hình như không. Chẳng lẽ cô bé bị lạc?"


"Chúng ta qua hỏi thử xem."


Có mấy người tốt bụng bước tới, chắn trước mặt cô bé, nhỏ giọng hỏi: "Em nhỏ, em tên gì?"


Rùa con ngước đầu nhìn bọn họ, không có hơi thở quen thuộc, không thèm để ý. Cô bé lách người qua bên, tránh khỏi mấy người chặn đường, tiếp tục đi về phía trước.


Mấy người tốt bụng sửng sốt, đuổi theo hỏi tiếp: "Em nhỏ, có phải em bị lạc rồi không? Để chị tìm chú cảnh sát dùm em nhé?"


Rùa con nghiêng người tiếp tục tránh đi, vẫn không để ý.


"Tính cảnh giác của cô nhóc này cao ghê." Mọi người cười, xem ra phải tìm cảnh sát tới rồi. Lúc này, có người nhìn thấy cảnh sát đứng ven đường, vội kéo anh ta tới.


Chú cảnh sát mỉm cười, ngồi xổm xuống đối diện cô bé, thân thiết hỏi: "Bạn nhỏ, anh là cảnh sát, mẹ em có từng nói với em lúc đi lạc phải tìm chú cảnh sát không?"


Rùa con lẳng lặng nhìn đối phương, hít hít mũi, vẫn không có hơi thở quen thuộc, không thèm để ý, tiếp tục bước đi.


"..." Mọi người đồng loạt câm nín, đến cả cảnh sát cũng không để ý, tính cảnh giác của cô bé này cũng cao quá rồi đó.


Hai cảnh sát liếc nhau, quyết định đi theo để đảm bảo sự an toàn cho cô bé, sau đó sẽ tìm cách liên hệ với ba mẹ của cô bé sau. Tuy cô nhóc này không đi theo người lạ, nhưng nhỏ thế này, rất dễ bị người khác bắt đi.


Rùa con đang đi thì bỗng phát hiện có hai người đang đi theo mình, hốt hoảng nắm chặt mai rùa ông tổ tổ tổ cho mình, tự bơm thêm sức mạnh cho bản thân: Không được hoảng, ông tổ tổ tổ nói, mai rùa của ông chỉ có Yêu vương mới đánh vỡ được, cực kỳ an toàn.


Rùa con quyết định chạy, chạy không được nữa thì nhóc sẽ rúc vào mai, chờ dì Cá mập tới đón.


"Bịch bịch bịch~~" Rùa con tăng tốc. Nhưng chân nhóc ngắn, dù có chạy thì tốc độ cũng không mau, sau lưng còn có thêm cái mai to tướng, trọng tâm không vững, vừa chạy được mấy bước đã lảo đảo ngã nhào.


"Cẩn thận." Mễ Viêm mới bước ra khỏi quán cà phê thì đột nhiên bị thứ gì đó đập vào chân, cúi đầu nhìn xuống thì thấy một cô bé mũm mĩm ngã vào chân mình. Mễ Viêm vội đưa tay đỡ.


Rùa con cố gắng đứng vững, tiếp đó, nhóc cảm nhận được hơi thở quen thuộc, vội chồm tới, mũi không ngừng hít hít. Tuy mùi hơi nhạt nhưng nhóc dám chắc đây là hơi thở của Yêu tộc.


Đây là yêu, là đồng loại của nhóc.


Rốt cuộc cũng có thể hỏi đường, hai mắt nhóc sáng lên, vội vươn tay ôm chặt đùi Mễ Viêm.


Mễ Viêm: "..."


Mẩu truyện nhỏ:


Diệp quản gia: Cậu cả nhà chúng tôi, chỗ nào cũng tốt, gần như không có khuyết điểm, khuyết điểm duy nhất là cực kỳ hung dữ, không có duyên với con nít.


Mễ Viêm im lặng ôm bé rùa lướt qua.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện