Buổi chiều đẩu mùa
đông, ánh mặt trời ấm áp rải khắp nơi, làm lòng người cảm thấy ấm áp,
trên bàn học có một cô gái mặc áo trắng đang cúi xuống, nghiêm túc đọc
sách, sợi tóc hai bên má được ngón tay mảnh khảnh của cô vén lên sau
tai, một lúc sau, sợi tóc lại nghịch ngợm rũ xuống.
Cô gái khẽ
cắn môi dưới, khuôn mặt trắng nõn trở nên phiến hồng, đôi mắt như có
nước, trong suốt ẩn tình, cô gấp lại trang sách cuối cùng, hít vào một
hơi sâu để cho không khí lạnh vào mũi, trấn an cô thể nóng ran, cùng sự
ngượng ngùng trong đáy lòng.
Cô nhớ đến ngày hôm qua, sau giờ tan
học, Kiều Jenny lén lút đưa cho cô một quyển sách, trên mặt nở ra một nụ cười không hề có ý tốt.
“Tiểu ngây thơ, về nhà lén mà xem, nhớ
học tập một chút tránh cho tương lai sau này thua thiệt. Nhớ kỹ không
thể để cho bác trai bác gái phát hiện, không thì cậu chờ mà đi học khóa
giáo dục tư tưởng đi.”
Kiều Jenny là bạn tốt của cô, hai người
cùng nhau lớn lên, từ mẫu giáo đến tiểu học, rồi đến trung học cũng học
cùng lớp, đây là do hai nhà sắp xếp, hai bên có quan hệ rất tốt, nhà
Kiều Jenny là quan chức, nhà họ Tô của cô cũng rất đơn giản, là một nhà
có học thức. Kiều Jenny là một người đại khí, xử sự khéo léo, mạnh vì
gạo bạo vì tiền cũng liên quan đến gia cảnh nhà cô ấy (Mikovu: Ý nói
tính cách của Jenny là ảnh hưởng từ gia đình của cô ấy. Người ‘đại khí’
mình không hiểu! @_@). Mà cô được bố mẹ dạy dỗ rất nghiêm khắc, từ nhỏ
đã nghe theo sự sắp đặt của người lớn, người lớn nói một cô sẽ không làm hai, là một mẫu cô gái ngoan điển hình. Kiều Jenny thật sự rất quan tâm đến cô, có chuyện gì đều che chở cho cô, mà cô cũng vui vẻ ở sau lưng
Jenny.
Tô Ngôn Ngôn cất cuốn sách vào túi xong, vỗ vỗ khuôn mặt còn nóng của mình, lấy đi động ra gọi điện cho Jenny.
“Jenny, tớ xem xong rồi.”
“Ha ha. Xem xong rồi? Thấy được không?” Điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười hả hê của Jenny.
“Câu chuyện cũng không tệ lắm, chỉ là việc ấy, cũng quá chừng mực, miêu tả
hình tượng quá sinh động, không thích hợp cho học sinh cấp ba, cửa tiệm
không thể bán quyển sách này.” Tô Ngôn Ngôn nghiêm túc nói từng câu từng chữ, hôm qua, cô đã đồng ý với Jenny sẽ đọc quyển sách này, cô nhất
định sẽ đọc, sau khi đọc xong cô gọi điện cho Jenny thông báo.
“Ngôn Ngôn, cái gì mà không thích hợp cho học sinh cấp ba? Học sinh trung học còn đọc nhiều hơn cậu, một quyển này có tính là gì? Bức tranh tình yêu
đó, chủ yếu là muốn cậu biết trong chuyện tình cảm, đó là một thế giới
cực kỳ phức tạp, sớm biết trước, tương lai đỡ phải chịu thiệt thòi, xã
hội bây giờ tràn ngập trong xa hoa, tình yêu chỉ là một trò chơi rẻ mạt, đừng tin tưởng! Chuyện cổ tích chỉ gạt người mà thôi, ngay cả TV cũng
không diễn.” Trân Jenny khẩn trương, cô và Ngôn Ngôn là bạn cùng lứa,
bình thường ở trường đều là do cô che chở, Ngôn Ngôn quá ngây thơ, nhà
họ Tô chỉ biết bắt cô ấy liều mạng học này học kia, hi vọng cô ấy sẽ nối tiếp truyền thống rạng rỡ của gia đình. Nhưng ngoài trừ kiến thức về
học hành, nhưng cái khác đối với Ngôn Ngôn đều là số không, cô ấy không
có khả năng sống một mình.
“Đây là tớ tìm sách vỡ lòng cho cậu
trên hai phương diện, giới tính và tình dục. Tìm hiểu nhiều một chút,
sau này, cậu mà có lỡ gặp chuyện này cũng bớt hoảng hốt.”
“Cậu đừng nói giống như tớ là một người tiểu bạch vậy, những thứ này tớ đều biết rõ.” Ngôn Ngôn lầm bầm nói.
“Cậu biết? Cậu biết quá trình tinh trùng thụ tinh trứng, nhưng chuyện trước
khi nó thụ tinh trứng cậu chắc chắn không biết! Đồ ngốc, hôn thôi sao có thể có em bé?” Jenny chê cười, sao cô lại không hiểu Ngôn Ngôn chứ?
Cùng Jenny nói chuyện xong, mặt cô nóng lên từng đợt từng đợt, Jenny đưa cho cô tiểu thuyết này làm cô bị ảnh hưởng thật lớn, cũng không thể trách
cô, thường ngày cô tiếp xúc với những cái này rất ít, trên TV cô xem
cùng lắm chỉ đến hôn môi, đến thời điểm mốt chốt liền chuyển kênh, Jenny đột nhiên cho cô nhảy vượt cấp, cô có thể tiếp thu được mới là lạ. Tình yêu nam nữ cô thấy rất nhiều, mọi người thảo luận say sưa về tình yêu,
cô biết, chỉ là chưa trải qua.
Ngôn Ngôn không có thời kỳ trưởng
thành phản nghịch, thời kỳ trưởng thành không nóng vội, cô dịu dàng mà
trầm tĩnh, phát triển muộn không có nghĩa là cô không có thời kì trưởng
thành, đọc xong tiểu thuyết miêu tả về chiều sâu của tình yêu, bỏ qua
kích tình nóng bỏng, nội dung về yêu xen lẫn hận, cùng danh lợi kết hợp, mọi thứ cứ quẩn quanh trong đầu cô mãi không thôi.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Tô Ngôn Ngôn cảm giác đầu mình đau như búa bổ, miệng cô khô đắng lại có
chút chát, bên tai không ngừng truyền đến các âm thanh ầm ĩ, làm cô cảm
thấy thật phiền. Hơn nửa đêm nhà ai lại cứ ồn ào mãi không ngừng ? Cả
người cô nặng nề không có một chút sức lực nào, cô muốn mở mắt ra xem,
nhưng lại không có sức nào, ngay cả một ngón tay cũng không động đậy
được. Cô cảm thấy tức ngực, dạ dày cũng không ngừng quằn quại, cô cảm
thấy cô họng như có gì đó muốn trào ra.
Có một tiếng thét hưng phấn của cả trai lẫn gái vang lên.
Tô Ngôn Ngôn nghỉ ngơi một chút, toàn thân của cô như có sợi dây thừng
trói chặt muốn cử động nhưng lại không thể, khi cảm thấy đỡ hơn một
chút, cô nhẹ nhàng cử động thân thể, từ từ mở mắt, cảnh tượng trước mặt
làm cho cô như bị sét đánh, lòng kinh động đến sợ hãi, ánh mắt trở nên
hoảng hốt. Bây giờ chưa ai chú ý đến cô, thân thể cô run rẩy như lá cây
trước gió, tiếng thét chói tai bị ngăn ở cổ họng.
Đây là một căn
phòng giải trí cao cấp, trong phòng lúc này đang diễn cảnh hoan lạc với
ánh đèn nhiều màu cùng âm nhạc ồn ào, hai thân hình nam nữ không ngừng
hoạt động các động tác mập mờ, thân
thể được che chở ít đến đáng thương. Buổi tiệc phóng đãng này đối với một cô gái ngoan như Ngôn Ngôn mà nói
chỉ mới nghe lần đầu, chứ đừng nói là chứng kiến tận mắt, buổi tối, vẫn
như thường lệ, cô uống một cốc sữa nóng rồi đi ngủ, tại sao tỉnh dậy
không phải ở trên giường mà lại ở một nơi thế này ? Cô thật sự rất sợ
hãi.
" Nại Nại ! Cậu tỉnh rồi ? Tửu lượng của cậu cũng quá thấp
đi, chỉ mới có nửa bình rượu mà đã gục xuống. Tỉnh rồi thì chơi tiếp, Ân Lê cùng Lương Vũ Trạch đang chờ cậu đấy, hjhj, nửa tháng của cậu không
uổng phí rồi. " Một người con gái trong đám người đi ra, ngồi xuống cạnh Tô Ngôn Ngôn, tay trái của cô ấy rất tự nhiên khoác vai Ngô Tôn Tôn,
nhìn cô cười nói.
Nại Nại ? Tô Ngôn Ngôn chỉ chú ý đến tên gọi,
còn cô ấy nói gì phía sau cũng không nghe lọt. Đầu óc của Ngôn Ngôn xoay chuyển, có rất nhiều kí ức không phải của cô tràn vào, những hình ảnh
rất xa lạ, nhưng tên lại rất quen thuộc, có chị dâu tên Thẩm Hoan Tình,
anh trai tên Ngôn Diễn, tên của cô là Ngôn Nại, mười bảy tuổi, hút
thuốc, uống rượu, đánh nhau, đi bar, ỷ thế ức hiếp người, không có
chuyện ác nào là không làm, là một kẻ vô tích sự………. Thích một người đàn ông tên Dung Quý Hàn, thường xuyên quấy rầy anh ta, nhưng anh ta rõ
ràng rất ghét có gái tên Ngôn Nại này.
Trời ơi, thế mà cô lại trở thành Ngôn Nại, ban ngày vừa đọc xong tiểu thuyết có nói về Ngôn Nại
này, là một người điêu ngoa tùy hứng, tâm địa ác độc, bởi vì đối đầu với nữ chính, kết quả tan cửa nát nhà không nói, còn bị luân phiên cưỡng
hiếp, cuối cùng trở thành người điên, Ngôn Nại không được nói đến nhiều
lắm, nhưng kết quả đủ thảm, cô không được tính là nữ phụ, mà chỉ là một
vật hi sinh, chỉ là một yếu tố phụ thêm mà thôi ! Đây là quyển tiểu
thuyết về một cô gái bị chồng ruồng bỏ tự mình cố gắng thay đổi trở về
báo thù, cô ngủ một giấc thế mà tỉnh dậy lại trở thành em gái của một
người đàn ông cặn bã, một nhân vật bị người người phỉ báng, la hét đòi
ngược hắn, lúc cô đọc truyện cũng cảm thấy hắn đáng bị như vậy. Bây giờ, cô chỉ muốn khóc.
" Cậu làm sao vậy ? Cảm thấy không khỏe sao ? " Cô gái nói chuyện vừa rồi lo lắng hỏi, đáy mắt hiện lên vẻ chân thành.
Phương Đình Na và Ngôn Nại là một đôi bạn xấu, những chuyện xấu của Ngôn Nại
hầu như cô ấy đều tham dự, cuối cùng bị liên lụy phải đi ra nước ngoài.
Ngôn Ngôn nhào vào ngực của Phương Đình Na, cô không muốn nghe âm thanh,
nhìn hình ảnh dâm loạn này, cô sợ hãi kết cục của Ngôn Nại, nữ chính là
chị dâu Thẩm Hoan Tình đã rời đi, sẽ trả thù tất cả, cô làm thế nào để
ngăn cản đây ? Hiện tại cô là Ngôn Nại, móng tay bấm sâu vào da thịt,
cảm giác đau nhói nói cho cô biết đây là sự thật, dù rằng cô rất hi vọng đây chỉ là mơ.
" Đình Na. Cậu có thể đưa tớ về không ? " Giọng của Ngôn Nại có chút khàn khàn, có một chút nức nở khó nhận ra.
Phương Đình Na ngẩn cả người, cảm giác có gì đó không đúng, nếu như là thường
ngày, Ngôn Nại đã sớm hòa nhập vào đám đông điên khùng kia rồi, chưa bao giờ là cô gái điềm đạm như bây giờ, sắc mặt đúng là có vẻ như không
khỏe.
" Ân Lê cùng Lương Trạch Vũ thì sao đây ? " Phương Đình Na
hỏi, Ngôn Nại không phải vì hai người họ mới đến sao ? Mất cả nửa tháng
hai người kia mới đồng ý theo cô cả đêm, thế mà chỉ uống một ly rượu lại ngủ mê man, tỉnh dậy lại muốn về nhà ? Ngay cả mỹ nam cũng không cần ?
" Mặc kệ. Tớ đau đầu, Muốn về nhà ngay lập tức. " Ân Lê cùng Lương Vũ
Trạch đâu phải là do cô cần đâu, cô thay nguyên chủ tiếp nhận làm gì ?
Hơn nữa, hai người này đều là bị bắt tới, hai người đứng cách cô không
xa, ánh mắt phẫn hận vì bị sỉ nhục cứ nhận chằm chằm cô, như muốn đem cô lột da róc xương vậy, làm cho cả người Ngôn Nại run lên.
" Được rồi. " Phương Đình Na thỏa hiệp.
Ngôn Nại đứng dậy, đi phía sau Phương Đình Na, cô cố gắng chống chọi trên
đôi giày cao gót nhưng không thể, hơn nữa lại có hơi men của rượu nên
Ngôn Nại không thể đứng vững, vội vàng đưa hai tay bắt lấy Phương Đình
Na, nếu không nắm chặt chắc chắn đã ngã xuống rồi.
Phương Đình Na bất đắc dĩ kéo cơ thể nặng nề của Ngôn Nại lên phía trước chào hỏi.
Ngôn Nại không chú ý tới bình rượu lăn lông lốc dưới sàn, gót dày liền bước
trên bình rượu, làm cho cơ thể lảo đảo ngã về phía sau.
Không có cảm giác đau đớn như đã nghĩ, mà là một lồng ngực ấm áp có mùi vị bạc hà.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com