“Có việc gì thì đi tìm em gái con ấy.” Ba Ngôn chỉ nói một câu, liền đứng vào một chỗ xem cuộc vui.
Ngôn Diễn rời công ty, ra cửa liền nhìn thấy xe bị lấy đi. Khi vẻ mặt hắn
hoảng sợ “Đây là đùa gì thế.” thì Clarence đưa đến cho hắn một chiếc xe
thị trường màu trắng khoảng hai mươi vạn hoàn toàn mới đã đầy xăng.
“Thiếu gia tất cả các bất động sản đều bị tổng giám đốc thu hồi rồi, cho nên
cậu không nên lãng phí tiền xăng. Tổng giám đốc phân phó từ nay trở đi
ăn, mặc của cậu đều đi qua tay tiểu thư.” Clarence một lần nữa cường
điệu giọng nói, khiến cho Ngôn Diễn đi tìm em gái mình.
Ngực Ngôn Diễn đập phồng, cho thấy hắn giận không hề nhẹ, nắm chặt tay lái run
rẩy không ngừng, đạp chân ga hướng đi đến địa chỉ mà Clarence đưa cho
hắn.
“Ngôn Nại em có ý gì?” Ngôn Diễn vừa tiến vào cửa đã rít lên.
“Không phải em đã nói với anh sao? Muốn anh học tập thật tốt, làm một thanh niên tốt.
Nếu anh không muốn phối hợp cũng nhất định phải phối hợp. Đừng nghĩ đi tìm
bạn bẻ vay tiền, ba đã nói cho họ biết rồi, anh muốn mượn cũng không thể đâu.” Ngôn Nại hả hê nói, cô không sợ hắn, Ngôn Diễn chỉ là một con cọp giấy, hiện tại hắn không tiền không thế chỉ có thể dựa vào cô mà sống
qua ngày, cô còn có ba ở phía sau ủng hộ, hừ hừ cảm giác dạy dỗ anh trai cũng không tệ.
“Em…. Em!” Ngôn Diễn bị chọc tức nói không nên
lời, hắn sẽ đi tìm người vay tiền? Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, đường đường là một đại thiếu gia sao có thể làm chuyện
mất mặt này. Nhưng vừa nghĩ đến ở nhà hàng tây lúc nãy, cặp mắt Ngôn
Diễn đục ngầu.
“Em có biết hôm nay ở nhà hàng anh thật mất mặt, mời người ta ăn cơm nhưng lại không thể trả tiền!”
“Người anh mời không phải là Giang Tư Ức chứ?” Ngôn Nại thuận miệng hỏi.
“Làm sao em biết?” Ngôn Diễn nghẹn lời, cô khi nào mà chú ý đến lịch sử phong lưu của hắn rồi?
Ngôn Nại im lặng, cô làm sao mà không biết Giang Tư Ức, trong Ngôn thị Giang Tư Ức là một đại tỷ, bộ dạng xinh đẹp phong tình, cô ta muốn Ngôn Diễn
tài trợ một bộ phim, do Phong Lăng Khiên một đạo diễn thiên tài trong
giới đích thân bấm máy, cô ta đều diễn nhưng vai tốt đẹp. Thật là, đã
mang thai rồi mà không an phận, vị minh tinh này chính là nguyên nhân
chính dẫn đến việc ly hôn của Ngôn Diễn và Thẩm Hoan Tình, Hoan Tình
đang sắp sửa trả thù đấy.
Cô nhớ đến Thẩm Hoan Tình và Giang Tư
Ức trên tạp chí mà cô xem mấy ngày trước, Giang Tư Ức có vẻ trẻ hơn, ăn
mặt gọn gàng hơn một chút, nhưng cũng đâu có gì hơn Thẩm Hoan Tình đâu.
Thái tử Ngôn là bị đui hay sao a? Mà anh trai giờ cũng chưa biết Giang
Tư Ức mang thai.
“Cô minh tinh kia không tốt, anh đừng cặp với cô ta nữa.” Ngôn Nại nói sâu xa.
“Cô ấy có gì không tốt? Cô ấy không tốt thì ai tốt??” Ngôn Diễn hung hăng
nói lại, hắn đang nhớ lại Giang Tư Ức có bao nhiêu tốt, chính là bây giờ đang hợp ý hắn, hắn cố ý làm trái lời của Ngôn Nại.
Cô ta chỗ nào cũng không tốt! Đừng có mà không tin cô, cô đang nắm trong tay kịch bản.
“Em tốt.” Tuy rằng, cô không có quen bạn trai, nhưng mà người theo đuổi cô xếp dài tới ngoài thành.
“Da mặt của em so với tường còn dày hơn. Đem em thành sợi tổng hợp cho anh dùng.” Ngôn Diễn tức giận nói.
“Ba không nói với anh sao? Thẻ của em cũng giống như anh đều bị đóng băng
hết.” Ngôn Nại buông tay. Cô nghèo như vậy đều vì anh hết đó.
“Em là không có việc gì làm liền đi gây sự phải không? Phòng nhỏ vậy là để
cho người ở sao?” Ngôn Diễn mở tủ lạnh ra, bia cũng không có một lon,
bên trong chứa đầy sữa, còn có xương của chó nữa……… Còn hắn?
“Thế nào mà không ở được, nếu anh không hài lòng thì đi tìm minh tinh Giang
Tư của anh đi, dù sao cô ta có tiền, có thể nuôi nổi.” Ngôn Nại cười xấu xa.
Hắn lắc đầu một cái, tức giận tích tụ trong lòng, vô lực ngã xuống sô pha, cún con Hàm Hàm Khuyên nhìn hắn rồi nhảy lên sô pha, lông của nó rơi vào quần của Ngôn Diễn, không ầm ĩ, một người, một chó đều
im lặng.
“Chán ốm.” Ngôn Diễn dốc sức nói một câu.
“Gâu Gâu.” Khuyên Khuyên sủa hai tiếng như đáp lại hắn.
Ngôn Diễn dùng sức xoa đầu Hàm Hàm Khuyên, nó dùng sức dãy dụa không ra liền sủa tiếp hai tiếng.
“Đừng dùng sức quá, đầu nó sẽ bị hư.” Ngôn Nại bất mãn nhìn hắn ăn hiếp Hàm Hàm Khuyên.
Ngôn Diễn từ từ nhắm hai mắt lại, tay vẫn còn trên đầu cún con mà chà đạp: “Sẽ không hư, ngực phụ nữ xoa không hư.”
Đây chính là em gái hắn, đệ nhất lưu manh. Khóc, em ấy chính là em gái lưu manh.
Tới bữa tối hai anh em đều không người nào chịu nấu cơm, Ngôn Nại bị
Ngôn Diễn dẫn đến một nhà hàng xa hoa, đặc biệt ăn nhiều hơn một chút,
Ngôn Diễn vẻ mặt đắc ý đưa ra một tấm thẻ, hắn nói với em mình đây là
vốn riêng của hắn, thật ra không phải, đây là thẻ mà hắn định tặng cho
tình nhân của mình, bên trong có một trăm vạn.
Lúc Ngôn Diễn trả
tiền, Ngôn Nại quay lưng gọi điện cho ba Ngôn, ra khỏi nhà hàng Ngôn
Diễn muốn mua chút rượu. đưa thẻ ra thì lại thông báo đã đóng băng. Ngôn Diễn tức giận giơ chân, mắng Ngôn Nại là phản đồ!
Về đến nhà,
không có tiền công tử Ngôn không có cuộc sống về đêm, tắm rửa sạch sẽ
liền xem tivi với Ngôn Nại. Trên tivi đang chiếu tin tức giải trí, Xx
được gả vào nhà giàu, tháng sau cử hành, Xx trợ giúp các em nghèo thất
học, được đạt danh hiệu đại sứ tình yêu, Thẩm Hoan Tình tuyên bố quay
lại giới giả trí, kí hợp đồng với công ty giải trí Ngôi Sao……..
“Hừ.” Công tử Ngôn khinh miệt hừ lạnh.
Trên tivi chiếu Thẩm Hoan Tình bộ dạng buồn thảm khi đi khỏi nhà họ Ngôn bị
thay đổi bởi bộ dạng khác, cô mặc lễ phục màu trắng bạc đuôi cá, thân
hình cao gầy tự tin đứng trước ống kính cười nói, rất thành thạo.
Ngôn Nại phun ra, nữ chính thay da đổi thịt rồi, hào quang của nữ chủ chính
là không tầm thường. Cô muốn nói nữ chính, nam chính nhất định phải cách xa, tra nam nhất định cũng phải thế, một cô gái tốt cũng bị mảnh vụn
nam làm cho xong đời rồi.
Đôi mắt nhỏ của cô hướng về anh trai cặn bã vòng qua rồi vòng lại.
“Nhìn cái gì vậy!” Ngôn Diễn quay đầu lại, tức giận
kêu lên.
Cô sáng tỏ, đây là thẹn quá hóa giận, cô cái gì cũng chưa nói không phải sao?
“Đừng hối hận, cận thận cố ấy quay về hành hạ anh.” Không ngược anh, đọc giả
đọc sách bỏ tiền oan uổng rồi. Cô thấy cần phải trước với anh ta một
chút, tuy giải đoạn hiện nay hiệu quả không lớn, nhưng để lúc anh ấy
kích động có thể suy nghĩ lại.
“Em nghĩ đi, nếu anh bỏ người yêu của mình đi theo người khác, khi cô ta về tìm anh có thể thèm sao?”
“Em còn cho rằng anh còn co thể đi tìm Thẩm Hoan Tình?” Ngôn Diễn cười nhạt nói.
Ngôn Nại khoát tay, cô biết tình tiết của truyện diễn ra, mất đi mới biết
quý trọng, trên đời không có thuốc hối hận, gương vỡ lại lành là không
thể nào, chỉ hy vọng quan hệ của họ không quá đầy thù hận, có thể giảm
bớt kết thúc bi kịch của nhà họ Ngôn.
Xem tivi xong, Ngôn Nại trở về phòng, lấy nhật kí ra, viết:
Thứ ba, thời tiết sáng sủa, anh trai là vịt chết mỏ cứng, không thừa nhận
anh ấy còn nghĩ đến Thẩm Hoan Tình. Nhưng khi nhìn thấy THT trên tivi
trong mắt rõ ràng hiện lên một tia hối hận.
Còn nữa, đầu của chó có thể so sánh với ngực của phụ nữ sao?
Ngôn Diễn một đêm bị mất ngủ, bị em gái đuổi vào phòng ngủ nhỏ, nhưng giường cũng khá lớn chỉ là về đêm không có màu sắc sặc sỡ, không nghe thấy
những lời xua nịt hay trêu chọc, không có rượu thơm món ăn ngon, không
có phụ nữ bên cạnh. Mới hai tháng không gặp mà em gái thay đổi thật
nhiều, càng ngày càng mệt mỏi, không biết sẽ tới đâu, không biết sao em
gái bám lấy anh, ba cùng em ấy cùng nhau hợp lại phá phách mọi chuyện,
không biết trò chơi này khi nào mới kết thúc?
Sáng hôm sau, Ngôn
Nại dắt Hàm Hàm Khuyên đi ra ngoài dạo tiện thể mua một chút đồ. Thật
không may lại gặp người quen, Lương Vũ Trạch cùng Ân Lê ra ngoài chạy bộ buổi sáng, hai người họ mấy ngày nay vì đại tiểu thư nhà họ Ngôn mà bị
ngừng công việc, chỉ là công ty thông báo sẽ chuẩn bị ra đĩa nhạc làm họ cũng bớt lo lắng.
“Chào hai người, thì ra hai người cũng ở đây
nha.” Ngôn Nại chủ động chào hỏi, vừa mới chạy cùng Hàm Hàm Khuyên một
đoạn nên có chút thở hổn hển.
Lương Vũ Trạch cùng Ân Lê lúc đầu
không biết đây là ai, Ngôn Nại tiến lại gần chào hỏi lập tức nhận ra,
giống như người bản thân mình thù ghét dù có hóa thành tro cũng nhận ra.
“Cô tới đây làm gì? Tránh xa chúng tôi ra! Ân Lê đã có bạn gái, cô có biết
làm vậy thật đê tiện không?” Lương Vũ Trạch chán ghét nói với Ngôn Nại.
Này, cô cũng không biết công ty để bọn họ ở đây có được không? Lại vụng
về trước mắt bọn họ.
“Hai người hiểu lầm rồi, tôi không có……”
Ngôn Nại nghẹn đỏ mặt, cô muốn giả thích cô ở đây không phải vì bọn họ,
cô đối với bọn họ không có hứng thú, chuyện trước kia rất xin lỗi, lời
nói ngậm trong miệng không biết nên nói như thế nào.
Đột nhiên cô bị kéo về phía sao, anh trai Ngôn chắn trước mặt cô.
“Chỉ là hai ca sĩ nhỏ nhoi, chú ý thái độ của hai người, được coi trọng đã
là có phúc rồi. Các người được hầu hạ đã là tốt làm rồi, phải cảm ơn,
hiểu không?”
Anh trai Ngôn bộ dáng công tử lên giọng, em gái Ngôn che mặt, đây là nhân vật anh trai phản diện ngốc nghếch không có chất
lượng mà. Sớm biết đã không chào hỏi bọn họ.
Lương Vũ Trạch cùng Ân Lê đều không hé răng, hai cặp mắt đầy lửa giận nhìn hai anh em họ Ngôn.
Anh trai Ngôn vỗ vao em gái, mắt chỉ tiếc rèn sắt không rèn thép nói: “Em ở đây là vì hai tiểu ca sĩ này? Em nên nói sớm nha, anh trai tặng hai tên này cho em. Hai tiểu ca sĩ mà em cũng không giải quyết được, đúng là vô dụng.”
Anh nói với Ngôn Nại xong, sắc mặt nghiêm lại nhìn Lương Vũ Trạch cùng Ân Lê.
“Hai người có biết ai giúp hai người ra đĩa nhạc, phòng hai người ở là người nào cho? Hai người cận thận đấy!” Ngôn Diễn khinh thường nói ra, bộ mặt như đòi nợ, còn bộ dáng lại tựa tài trí hơn người.
Xong rồi!
Quan hệ giữa cô và hai người này càng ngày càng không thể cải thiện,
Ngôn công tử, anh không được việc bại sự có thừa, anh là người phiền
nhất đấy! Quả nhiên là cực phẩm thiếu não, là vật hy sinh điển hình.
Lương Vũ Trạch bị Ân Lê gắt gao kéo lại, không có ân lê ở đây, hắn đã dạy dỗ
Ngôn Diễn một trận mặc kệ hắn là ai. Đúng là hai anh em không biết xấu
hổ, đều xấu xa như nhau.
Ngôn Nại liên tục cười khổ nói với bọn họ
lời xin lỗi, một tay dắt Hàm Hàm Khuyên, một tay dắt tay Ngôn Diễn đáng
chết về nhà. Ngôn Nại đi ở phía trước, đầu cũng không dám quay lại, nếu
ánh mắt có thể giết người, cô đã sớm chết dưới ánh mắt của Lương Vũ
Trạch cùng Ân Lê không biết bao nhiêu lần rồi.
Bây giờ cô có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan, anh trai làm cô mất mặt quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com