TRUYỆN ĐƯỢC VIẾT TỪ TRÍ TƯỞNG TƯỢNG CỦA TÁC GIẢ, MỘT SỐ NỘI DUNG, HÌNH ẢNH, NGHỀ NGHIỆP, CƠ QUAN CŨNG NHƯ ĐỊA ĐIỂM NHÂN VẬT KHÔNG CÓ THẬT.
--------------------------------------------------------------------------
Đùng đoàng!
Khách sạn Kim Hoàng.
Tiếng mưa cùng tiếng sét đánh đan xen lẫn nhau.Trong căn phòng rộng tối đen như mực, ánh trăng sáng đến mấy cũng chẳng thể len lỏi vào một góc của bóng tối trong phòng.
- Hạ Hy!
- Xin lỗi lão đại ...!tôi
Họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu Cố Huyền Hàn.
Gương mặt hắn không kiềm chế được tức giận, người hắn tin tưởng lại chĩa súng vào hắn?
Bàn tay cầm súng run run của Hạ Thừa Quân, ánh mắt cô không cẩn thận va vào con ngươi đen thăm thẳm vùi sâu trong bóng tối của đêm mưa lạnh lẽo.
Chốt an toàn đã mở, ngón tay cô cách cò súng không quá 1cm, chỉ cần bóp cò là nhiệm vụ hoàn thành.
Nhưng...cớ sao tim cô lại đau đến thế.
- Lão đại...
Hai chữ phát ra căng cứng, đáy lòng của Hạ Thừa Quân xuất hiện cơn đau nhoi nhói.
- Bắn đi, tôi rơi vào tay cô xem như xui xẻo.
Cố Huyền Hàn nói, vừa nói vừa tự cười chính bản thân mình.
Hắn cứ nghĩ cô chính là bạch nguyệt quang của đời hắn là ánh sáng ấm áp chiếu thẳng vào tâm can nguội lạnh nhưng hắn sai rồi tất cả chỉ là màn kịch dối trá, tất cả do hắn ngu ngốc cho rằng cô sẽ không bao giờ phản bội.
- Cố..Huyền Hàn.
Pằng
.........
Sáu năm sau.
- Mẹ
Giọng nói non nớt nhưng lại chững chạc đến kỳ lạ.
- Bảo bốii đi học về rồi sao?
- Vâng, con đi tìm bác đây.
Hạ Huyền Hi nói câu rồi bỏ lên tầng.
Hạ Thừa Quân giật giật khóe miệng, thằng con này của cô không biết tính tình giống ai, có đứa trẻ nào lại không dính lấy mẹ mình chứ? Có đứa trẻ nào đi học về lại không ôm lấy mẹ nó cơ chứ? Mà thằng con của cô lại không như vậy, nó còn không thèm thơm lấy mẹ lúc đi học về một lần nào, rốt cuộc là cái gen quái quỷ gì đây?
- Huyền Hi! con chơi với bác cẩn thận.
- Vâng
Mấy đứa trẻ tầm tuổi con cô chỉ thích chơi xếp hình, xem siêu nhân nhưng không hiểu thế nào đứa nhóc Huyền Hi này lại chỉ thích xem đấu súng? Cái này...chắc hẳn di truyền từ cô đi nhỉ.
Tuy thằng bé có nói muốn học dùng súng nhưng cô vẫn chưa đồng ý, đợi nó đủ bảy tuổi cô sẽ để Hạ Viễn Triết dạy nó.
Tiếp xúc sớm với nhiều thứ nguy hiểm quá cũng không tốt.
Nên để thằng bé lớn hơn tí rồi dạy cũng không muộn.
Hạ Thừa Quân mặc một bộ đồ thoải mái phóng xe ra ngoài đến tổng bộ Không tử.
Mấy người ở tổng bộ thấy cô liền cúi chào cung kính bởi vì cô là đại tỷ ở đây.
Không tử do cô tự gầy dựng lên từ năm năm trước, chỉ mất ba năm để đưa nó đến đỉnh cao.
Hạ Thừa Quân vốn tên