Mami!
Cậu bé Huyền Hi vừa thấy Hạ Thừa Quân thì liền nhào đến ôm cô.
Hạ Thừa Quân cũng vui vẻ mà bế cậu lên.
- Ai đưa con đến vậy?
- Mami nghĩ là ai?
Bị con trai của mình hỏi vặn lại thì cô bỗng bật cười dịu dàng, véo mặt cậu.
- Anh ấy đâu? về rồi sao.
- Bác Viễn Triết đưa con đến đây liền rời đi luôn ạ.
Hai mẹ con nói chuyện vui vẻ nhưng lọt vào tai người vô hình đứng cạnh là Cố Huyền Hàn chỉ có hai chữ "anh ấy".
Được một lúc rồi thì Hạ Thừa Quân mới sực nhớ ra Cố Huyền Hàn đang ở trong phòng.
- Cố lão đại, ăn xong rồi cũng nên về thôi, bữa này tôi lấy miễn phí còn bữa sau thì tôi không tiếp anh đâu.
Cô cố tình nói giảm nói tránh đi đấy, con trai cô còn ở đây nếu để nó biết được thì không hay chút nào.
Nhưng thật ra Huyền Hi đã để ý từ lâu rồi, trí thông minh của thằng bé hơn bạn cùng tuổi rất nhiều, từ lúc cậu bước vô căn phòng và thấy Cố Huyền Hàn thì đã biết có chuyện rồi.
Mami của cậu không bao giờ cho đàn ông khác vào phòng, người duy nhất chính là cậu.
Người đàn ông trước mặt này là người hôm qua kéo mẹ lại, còn biết cả tên của mẹ chắc chắn người này và mẹ có gì đó rất không ổn.
- Hạ Thừa Quân! Về Cố gia!
Lời nói như đang ra lệnh cho Hạ Thừa Quân vậy, điều này khiến cô rất khó chịu, cô ghét cảm giác bị ra lệnh bị sai khiến.
- Cố lão đại, anh cứ dây dưa với tôi làm gì?
Tâm trạng vui vẻ ban nãy của cô liền bị câu nói của Cố Huyền Hàn phá vỡ.
Hạ Thừa Quân không hiểu, cô không hiểu tại sao hắn cứ phải làm khó cô.
Hắn là Cố Huyền Hàn, là người quyền lực mà muốn gì có nấy sao cứ không chịu buông tha cho cô chứ?
- Anh có quyền có thế bao nhiêu cô gái ngoài kia, tại sao anh cứ làm phiền tôi vậy?
Cô hét lớn tuy không tức giận lắm nhưng cô không kiểm soát được âm lượng của mình.
- Tôi chỉ cần em!
Cố Huyền Hàn nói lớn hơn cả Hạ Thừa Quân, mặt của hắn lúc này tỏa sát khí.
Hạ Thừa Quân cũng không biết nói gì chỉ là nghe lời hắn vừa nói bỗng chốc tim đập nhanh hơn