Cố Huyền Hàn ở lại phòng Hạ Thừa Quân trông chừng cô cả đêm, chỉ lo sợ cô trở sốt nên luôn ngồi bên cạnh giường.
Đến tờ mờ sáng hắn nhận được một cuộc gọi, gương mặt bình thản ngồi cạnh Hạ Thừa Quân khi nghe giọng nói từ điện thoại trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía cô gái đang nằm ngủ trên giường sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Sáng hôm sau.
Hạ Thừa Quân tỉnh dậy nhìn qua chiếc ghế đặt bên cạnh giường, thắc mắc tại sao cô lại ở đây mà không phải ở phòng tắm.
- Cứ..tưởng đi luôn rồi cơ.
Cô day day huyệt thái dương, đầu nhức nhối sau cơn sốt đêm qua.
Đồ trên người cũng được thay đàng hoàng, không biết là ai thay.
Rồi sao cô lại ở đây, hôm qua cô đang tắm thì đột nhiên phát sốt, chuyện này Hạ Thừa Quân biết rõ, còn về sau như thế nào thì cô chịu.
Cạch
Đang ngồi suy nghĩ trên giường thì cửa phòng mở ra.
Một cô gái đi vào, cô ta mặc một chiếc áo blouse cầm theo một khay đồ ăn đi đến đặt bên tủ đầu giường.
Hạ Thừa Quân liếc cô ta mắt không có chút cảm xúc nào, tỏ ra giống như không quen biết.
- Cô Hạ, tôi đến kiểm tra cho cô.
Hạ Thừa Quân không nói gì để cho cô ta kiểm tra cơ thể mình.
Cô ta đã dám bước vào đây chứng tỏ đã được Cố Huyền Hàn đồng ý.
Dù sao căn phòng trước đó bị khóa cứng được xem là nơi không được tự tiện đến nhất trong Cố gia.
Mà bây giờ Hạ Thừa Quân được đến ở, điều này khiến cô rất thắc mắc và ngạc nhiên khi bước vào đây.
Cố Huyền Hàn đã đặc cách cho cô thì chắc hắn ta có tính toán riêng cô cũng không có lý đo để hỏi.
- Ổn rồi.
Chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ khỏe lại.
Nữ bác sĩ xong xuôi, cả quá trình cô ta và Hạ Thừa Quân chẳng nói gì với nhau ngoài mấy câu qua lại giữa bác sĩ và người bệnh.
Hai người quen nhau nhưng cả hai lại tỏ ra chẳng ai biết ai.
Trong lòng Hạ Thừa Quân vừa khó chịu vừa thắc mắc.
Khó chịu vì cô ta chạm vào cơ thể mình thắc mắc vì sao cô ta lại khám cho mình.
- Hạ Thừa Quân phải không?
Hạ Thừa Quân đang tính đứng dậy thì cô ta mở miệng.
- Thật không ngờ sáu năm biệt tích cô lại có thể quay về đấy…Đồ phản bội.
Nữ bác sĩ nói chuyện hệt như cười nhạo Hạ Thừa Quân.
Ba chữ “đồ phản bội” cô ta nói cực kì nhỏ nhưng Hạ Thừa Quân vẫn nghe loáng thoáng nhưng cô chả để ý, dù sao cô ta nói đúng cô đúng là phản bội thật, nhưng mà cô ta chẳng có cái tư cách nói cô như vậy cả.
- Tôi quay về thì bất ngờ lắm sao? Uyên phu nhân?
Hạ Thừa Quân nhếch môi.
Ba chữ “Uyên phu nhân” chọc vào đúng chỗ đau của Uyên Ân.
Cô ta cuộn tay lại trừng mắt nhìn Hạ Thừa Quân nhưng cô chẳng nể nang gì mà lườm cô ta.
Bốn mắt đối nhau như có thể phát ra tia laze thiêu cháy đối phương.
- Hừ, quay về thì đã sao? Cô nghĩ cô có thể như xưa chắc? Người anh ấy gọi đến chữa bệnh cho cô là tôi chứ đâu phải Hà Cảnh Ngự?
Cô gái tên Uyên Ân nói bằng giọng khiêu khích lại có chút coi thường.
Hạ Thừa Quân tuy có chút suy nghĩ nhưng cũng không hoàn toàn để tâm vào lời nói muốn chọc tức cô của Uyên Ân.
Dù sao cô ta từ trước đến giờ luôn thích gây chuyện với cô, cứ xem như cô đạp trúng phải con kiến bị nó cắn một cái là được, dù thế nào thì con kiến này mệnh lớn mà.
- Uyên tiểu thư không còn gì thì xin mời.
Hạ Thừa Quân nhếch hai khóe miệng lên cười như không muốn cười rồi nhìn ra phía cửa, ý muốn cô ta mau đi lẹ lẹ.
- Hừ!
Uyên Ân hất mặt đi ra ngoài, tay vẫn còn cuộn chặt lại móng tay đâm cả vào lòng bàn tay.
Hạ Thừa Quân sau khi cô ta rời đi thì gỡ miếng giảm sốt dán trên trán ra.
Cô đi vào làm việc cá nhân một lát rồi đi ra ngoài.
- Bác Phúc, anh ta đâu rồi ạ?
Bác Phúc đang nghe điện thoại nên cô không tiện hỏi, đợi một chút sau đó mới nói.
Cô biết thừa người đưa cô ra khỏi phòng tắm chỉ có thể là Cố Huyền Hàn.
Nhưng bây giờ mới chỉ hơn sáu giờ, bình thường Cố Huyền Hàn không có thói quen đi làm sớm.
- Cô Hạ, ông chủ có việc cần đích thân đi rồi, cô không cần lo lắng.
Bác Phúc mới nghe điện thoại xong vẻ mặt loáng thoáng nét lo lắng.
Hạ Thừa Quân không thể không nghi ngờ.
Cô rất ít khi thấy bác Phúc có vẻ bồn chồn như thế này, chỉ có khả năng liên quan đến Cố Huyền Hàn.
- Cố Huyền Hàn cậu…
Hạ Thừa Quân chưa hỏi dứt câu thì tiếng thở hồng hộc và tiếng bước chân chạy nhanh vào đại sảnh.
- Bác Phúc! Cố Huyền Hàn đâu rồi? Cậu ta lại còn ở đây không?
Đường Trạch nói lớn.
Hạ Thừa Quân nhếch chân mày.
Đường Trạch? Anh ta đến đúng lúc lắm.
- Này, hay gây