Chap 31“Cô… Cô bỏ thuốc vào trong trà…??”“Không sai, là tôi bỏ thuốc.
Nhưng anh đâu có cảnh giác, là do anh cả thôi”“Cô bỏ thuốc tôi để làm gì?”“Những gì trước kia anh và Ami từng làm với tôi… tôi sẽ trả lại từng thứ một cho hai người”“Trước kia?…Tôi và Ami? Trước kia tôi và cô có quen nhau sao?”“Có đấy.
Chỉ là anh không nhớ ra tôi thôi.”“Nhưng tôi và Ami đã làm gì chứ?”“Anh đã đối xử với tôi và ba mẹ tôi như thế nào, chính anh phải là người biết rõ nhất chứ?”- Nói xong, Seo Hwayoung quay lưng định rời đi nhưng bị lời nói của Jungkook mà khựng lại.“Cô chính là Hong Chae Young?”Seo Hwayoung chỉ tần ngần vài giây rồi dứt khoát quay lưng đi khỏi.
Cô ta đi khỏi thì cơn buồn ngủ ập đến với Jungkook do tác dụng của thuốc.
Trước khi đi hẳn cô ta còn không quên dặn đám vệ sĩ nhốt anh vào một căn phòng“Nhốt anh ta vào căn phòng đó đi”Phía Ami,Sau khi cô rửa mặt xong liền xuống dưới tìm chút gì đó uống.
Đi qua phòng Jungkook liền thấy cô ta đang trang điểm thật đậm như thể đi bar vậy.
Cô cũng chẳng quan tâm, một bước thẳng xuống dưới lầu.
Bước xuống nhà, liếc mắt qua chiếc đồng hồ, Ami chợt nhận ra đã 6 giờ tối rồi.
Nhìn qua phòng bếp, không thấy một bóng người, Arin đã xin nghỉ phép về quê từ trước rồi.
Cô phải một mình bắt tay vào nấu bữa tối cho Jungkook thôi.Trong lúc cô đang nấu thì Han Jye đi xuống.
Cô ta còn quăng cho Ami một ánh mắt khinh thường và câu nói khinh bỉ…“Cô đang nấu cơm cho Jungkook sao? Tối nay tôi có hẹn bạn đi bar đến tối muộn, sẽ không ăn tối ở nhà.
Nếu Jungkook có hỏi thì cô cứ nói tôi đi sinh nhật bạn.
Tôi đi đây.”“Tôi đâu có nghĩa vụ phải làm theo những gì cô nói nhỉ?”- Ami vặn lời cô ta nói“Cô dám không làm theo lời tôi sao?”“Sao tôi lại không dám? Ngoài Jungkook yêu thương cô ra thì cô nhìn lại bản thân mình có những gì? Sự nghiệp không, tài sản không, gia đình không.
nhân cách tốt cũng không.
Thử hỏi cô có cái gì để sánh với tôi?”Nghe vậy cô ta liền im bặt.“Cô tốt nhất nên ở nhà ngoan ngoãn làm người bạn gái mẫu mực của Jungkook đi.
Biết thân biết phận thì sống.
Còn nếu hống hách thì tôi không chắc cô có thể sống yên ổn đâu”“Cô…”- Cô ta không còn cách nào phản kháng lại.“Chuyện của tôi không cần cô lo.
Cô cứ