Mọi người đều khó hiểu sau câu nói của Băng. Tuy vậy nhưng họ biết rằng đang có thứ gì đó nguy hiểm xảy ra lúc này.
- Chìa khoá? Chìa khoá đâu?! Mau mở ra!! _ Nguyệt Băng quát lên.
Lớp trưởng lúc này mới luống cuống mò vào trong túi áo tìm, nhưng lại không thấy.
- Đ...Đâu mất rồi...á!
Câu trả lời đó không khỏi khiến Băng giận đến đỉnh điểm, xen phần khó hiểu. Chìa khoá mới đó sao có thể tự dưng mất nhanh như vậy.
Lời nhắc của cô, Nhật Phong đương nhiên là nghe rõ. Cậu nhanh tay ném bó hoa đó xuống cuối lớp. Những cánh hoa màu đỏ theo đó rơi dần ra. Đẹp và độc!
Nhật Phong siết chặt lòng tay. Tại sao lại có NH3 ở đây cơ chứ? Tất cả các cửa sổ đều bị khóa, không gian thì tối. Như vậy thì khác gì dẫn đường cho thứ chất nguy hiểm kia!
Đảo mắt nhìn xung quanh lớp, cậu dừng lại trước can nước rỗng phía trước. Sau đó cậu nhanh chóng mở nắp của nó ra, đưa cho Nhi:
- Nghe kĩ đây! Cậu hãy hít thở vào bên trong đó, tuyệt đối không được ngửi khí bên ngoài. Còn nữa không được mở mắt ra, rõ chưa!
- Ừm..._ Song Nhi ngoan ngoãn gật đầu. Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra nên không thể cản trở cậu ấy được.
Phong tiếp tục cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra rồi chùm nó lên người Nhi. Thoáng nhìn cô, cậu nhất định phải bảo vệ người con gái đó bằng mọi giá. Cho dù...có phải đánh đổi bằng tính mạng của bản thân.
- Khụ.._ Nhật Phong bất giác ho lên. Một cơn ho sặc sụa như muốn rút hết sức lực của thân chủ nó. Cậu hai tay ôm bịt chặt miệng nhằm giảm tiếng kêu đi. Chết tiệt! Chất khi của NH3 đã đi vào thanh quản cậu rồi. Với tình hình này, nếu như không nhanh chóng thoát ra thì coi như xong.
Thấy vậy, Song Nhi sợ đến tím mặt. Cô hốt hoảng lao vội đến chỗ cậu, hai tay run run vuốt nhẹ sống lưng cậu.
- Phong! Cậu có sao không? _ Nhi hỏi.
Phát hiện ra Nhi đã bỏ can nước rỗng ra, cậu liền dùng sức lực của mình, nhanh chóng lấy lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô hãy mau làm theo những gì vừa rồi cậu nói. Rằng, cô tuyệt đối không thể hít không khí ở ngoài này.
- Nhưng mà Phong...
- Im lặng và làm theo đi! _ Trong phút chốc, cậu không kiềm chế nổi mà tức giận lên cô. Cậu thở hắt, rốt cuộc bản thân cậu đang làm gì vậy?
Phong cố gắng nuốt từng miếng nước bọt một cách đau rát. Khuôn mặt mới nãy còn tươi sáng vậy mà giờ đã tê tím lại. Hơi thở cậu cũng đang ngày càng nhọc hơn.
- Nhật Phong! Tớ sẽ phá cửa bên trái, cậu phá cửa bên phải, được chứ? _ Đúng lúc này, giọng nói của Hùng từ ngoài vang lên.
- Được! _ Phong đáp. Dù sao thì cậu cũng đã đảm bảo an toàn phần nào cho Nhi rồi.
Cậu từ từ đứng dậy, cố gắng dùng những sức lực còn lại của mình đạp vào bên cửa phải.
- Nhi, chờ thêm chút nữa thôi. Tớ sẽ đưa cậu ra ngoài... _ Trong cơn đau miên man, cậu vẫn cố trấn an cô.
_ RẦM_
Cánh cửa hai bên đồng thời cùng lúc rơi ra. Đến lúc này, Nhật Phong dường như mới có thể yên tâm nghỉ ngơi. Cậu khuỵa xuống và ngất đi.
- Phong! _ Nhi gọi tên cậu. Nhưng cô chưa kịp chạy tới gần thì đã bị Nguyệt Băng chặn lại.
Không biết từ lúc nào, Băng đã đeo găng tay mỏng và bịt khẩu trang. Cô nói với Nhi:
- Cậu lúc này không nên tiếp xúc với cậu ấy thì hơn. Sức khỏe cậu yếu nên sẽ không an toàn nếu chạm vào người dính Amoniac.
Sau đó cô lại tiếp tục nhìn Mạnh Hùng nhắc nhở:
- Xe cấp cứu gần tới rồi. Trong thời gian đó, cậu hãy đưa Phong tới phòng y tế trước. Hãy cởi bỏ lớp quần áo dính Amoniac của cậu ấy ra. Sau đó rửa vùng da nhiễm độc bằng xà phòng và nước, mắt cậu ấy cũng nên khử qua nước sạch. Và cậu nên chú ý không được dùng nước tẩy để rửa sạch da. Cậu làm được chứ?
- Ừ! _ Hùng gật đầu chắc nịch. Sau đó cậu cũng với một số nam sinh khác chuyển Nhật Phong tới phòng y tế. Qua những sự việc vừa rồi, cậu đủ để biết cái chất khí Amoniac gì đó thật sự rất nguy hiểm.
Nguyệt Băng thì dường như vẫn không thể nào bĩnh tĩnh lại sau tất cả những gì vừa xảy ra. Lấy tay lau mồ hôi trên trán mình, thật không ngờ đó lại là chất độc mạnh như vậy! Lần này là Amoniac, lần sau sẽ là gì đây? Vậy ra đây là sự tàn nhẫn của một tổ chức sao?
Qủa nhiên cô không thể khinh địch được. Từ giờ cô phải cẩn thận hơn nữa. Cô phải nên nhớ bản thân mình đang chiến đấu với một băng đảng ngầm.
Đúng lúc đó có một tin nhắn gửi tới số máy của Băng, cô mở nó ra đọc.
" It will be even more interesting. You should know organizational will always ready to murder. So be careful! Good lucky! "
Nguyệt Băng nhẩm dịch lại nghĩa đoạn thoại đó, môi khẽ mấp máy thành tiếng nhỏ: " Nó sẽ còn thú vị hơn nữa đấy. Ngươi nên nhớ một tổ chức luôn luôn sẵn sàng giết người. Vì vậy nên hãy cẩn thận! Chúc may mắn! "
Cô liền nhìn quanh mọi nơi, hắn ta - kẻ đã gây ra chuyện này đang ở gần đây?
Bàn tay nhỏ kia siết mạnh lấy chiếc điện thoại của mình, cô tuyệt đối không thể quên ngày hôm nay!
Nhớ ra chuyện trước mắt, Băng tạm gác chuyện đó qua một bên. Cô cất điện thoại vào trong túi quần rồi ân cần nói với Nhi:
- Còn cậu theo tớ! Tuy rằng cậu số lượng độc cậu nhiễm khá nhỏ nhưng vẫn phải khử trùng. Như vậy mới an toàn được.
Nguyệt Băng vừa dứt lời thì đã nhanh bị Nhi ôm chầm lấy. Vì cô thấp hơn Băng cả cái đầu nên chỉ có thể ôm quàng qua phần eo bạn mình. Song Nhi khóc nấc lên, hai cánh tay nhỏ bé run lên từng đợt sợ hãi, hệt như một đứa trẻ cần bao bọc. Nhật Phong liệu sẽ không sao chứ? Làm ơn xin đừng xảy ra chuyện gì.
- Không sao, không sao đâu. Đừng lo! _ Băng xoa đầu Nhi âu yếm.
* * *
Một lúc sau, xe cấp cứu tới. Tiếng còi hú kêu inh ỏi cả một vùng. Những người khác tò mò kéo nhau tới xem. Lễ hội trường hôm đó tạo thành một lịch sử khó quên trong lòng của giáo viên nhà trường và kể cả những học sinh nơi đây.
Lần đầu tiên từ lúc thành lập trường có một tiết mục tuyệt vời. Và đồng thời cũng là lần đầu vào chính ngày này, xảy ra vụ nhiễm khí độc.
Những người phụ trách của bệnh viện nhanh tay đặt Phong lên chiếc giường kéo rồi đưa vào bên trong xe.
- Người nhà bệnh nhân có đây không? _ Một bác sĩ hỏi.
- Tôi đã gọi cho phụ huynh cháu. Hiện tại cứ để tôi đi cùng. _ Cô Thu không biết xuất hiện từ bao giờ, nhanh nhẩu đáp lại.
- À, phải rồi. Cậu ấy cũng nhiễm phải một lượng nhỏ Amoniac. _ Nguyệt Băng nói, tay chỉ về Song Nhi.
Tuy không có lời đề nghị nhưng cũng để mọi người biết. Bác sĩ gật đầu.
Cô thu lên xe trước, sau đó giơ tay ra kéo Nhi lên cùng. Sau khi tất cả đã yên vị trên đó, chiếc xe bắt đầu chuyển bánh và lao nhanh đi.
Ở phía xa đó là một người với nụ cười nhoẻn đầy thỏa mãn. Kẻ đó rút trong túi áo ra chiếc điện thoại rồi nhắn tin cho ai đó.
" First step success, boss! " ( Bước đầu thành công, ông chủ! )
" You do very well! Wonderful just as i expected." ( Ngươi làm rất tốt! Tuyệt vời như những gì ta mong đợi. "
" So I proceed to the next step, okay? " ( Vậy tôi tiến hành bước tiếp theo, được chứ? )
" Sure! " ( Chắc chắn rồi! )
Khóa màn hình lại và rồi cất đi, đôi môi người đó lại bất giác cười thành tiếng nhỏ đầy thâm độc.
_________
- Chúng ta cũng nên đi tới bệnh viện chứ nhỉ? _ Mạnh Hùng quay sang nói với Băng.
- Ừ. _ Cô đáp. Rồi chợt nhớ ra đoạn tin nhắn vừa nãy, Nguyệt Băng liền nhanh hỏi tiếp: - Lúc nãy cậu có nhận được tin nhắn nào không?
Hùng ngẫm nghĩ lúc, sau đó đáp:
- Tớ quên điện thoại pnhà nên là cũng không biết. Mà có chuyện gì sao? _ Đến đây sắc mặt cậu kém đi, có phần lo lắng. Không lẽ là tin nhắn của chúng sao?
Không thấy sự phản hồi từ Nguyệt Băng, Hùng nói tiếp:
- Trên đường tới bệnh viện, tớ sẽ vào nhà lấy điện thoại.
- Ừm.
__________
Hùng chạy vào trong phòng mình, cầm chiếc điện thoại trên mặt bàn học lên. Có một tin nhắn mới! Đây là tin nhắn mà Băng nói sao?
Cậu mở khoá rồi bấm vào xem. Cơ mặt cậu cứng lại, đầu óc chỉ hiện lên mấy dấu hỏi chấm to đùng. Gì mà toàn tiếng anh thế này? Sao không viết tiếng việt luôn đi, có biết Anh là môn học cậu tệ nhất không hả?
- Hửmm, gì đây? Nó sẽ còn thú vị hơn nữa. Ngươi nên nhớ một tổ chức luôn luôn sẵn sàng giết người. Vì vậy nên hãy cẩn thận! Chúc may mắn! _ Uyển Khanh dịch lại câu trong tin nhắn.
- Oé, cậu vô lúc nào vậy? Hết hồn à!? _ Mạnh Hùng giật mình ngã cả xuống dưới đất. Cái con nhỏ kia bộ là ma hay sao mà đi không có tiếng động gì cả. Bất thình lình đã đứng sau lưng người khác, tính hù chết người sao!
- Tin nhắn gì vậy?
- Không liên quan tới cậu. _ Hùng gắt gỏng đáp.
Cậu đi xuống dưới nhà, tâm trí vẫn nhớ lời dịch vừa rồi của Uyển Khanh. Một tổ chức...luôn sẵn sàng để giết người ư?
* * *
Ngồi trong xe ô tô, Thiên Nam đặt cằm lên bàn tay chống trên bệ xe. Hai tai đeo tai nghe để thưởng thức những bài hát trong máy Mp3 để ở túi áo. Ấy thế nhưng, tâm trí Nam