Giang Tứ có được một ít thời gian trước khi đi ra ngoài, lúc này giá trị tinh thần của cậu đã đã khôi phục một chút, không còn rỗng tuếch nữa, cậu cẩn thận cất Cỏ Linh Minh vào, hiện tại Doberman chính là vệ sĩ tốt nhất của cậu, cả cây gậy đánh quỷ đương nhiên cũng không thể thiếu, thế đạo bất bình, mang theo cho yên tâm.
Giang Tứ xách túi đi xuống lầu, ở dưới đó nhìn thấy một người, cao cao gầy gầy, đang đứng hút thuốc cạnh bồn hòa, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn lên lầu, thấy Giang Tứ đi xuống thì đôi mắt đó nhìn chằm chằm dán chặt vào cậu.
Giang Tứ nhìn thoáng qua, không quen biết, nhanh chóng bước đi.
"Giang Tứ?" Người ở phía sau gọi cái tên này, có hơi không chắc chắn.
Giang Tứ dừng bước, nghi hoặc xoay người, "Anh gọi tôi?"
Hứa Minh Dập nhìn cậu, có chút chần chừ, do dự đi qua, "Cậu thay đổi thật nhiều, thế nhưng đôi mắt lại không thay đổi, vẫn giống như lúc nhỏ."
Sắc mặt Giang Tứ trở nên lạnh lùng, trấn Cương Tây mang theo toàn bộ tuổi thơ của cậu, đều là những ký ức không có gì đáng nhớ, nếu như hắn ta quen biết cậu lúc còn nhỏ, chắc hẳn cũng là người trấn Cương Tây.
Giang Tứ: "Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Hứa Minh Dập thấy sắc mặt cậu không tốt, có thể hiểu được, "Xin lỗi, tôi vẫn luôn muốn gặp mặt cậu để nói lời xin lỗi, vốn dĩ cho rằng đời này sẽ không có cơ hội, bây giờ tôi có cơ hội và năng lực để xuất hiện trước mặt cậu, chính thức xin lỗi cậu vì chuyện năm đó."
"Không cần, không cần đâu." Giang Tứ nói xong, xoay người phải đi, Hứa Minh Dập nhanh chóng đuổi theo, "Giang Tứ, bây giờ cậu đang rất nguy hiểm, cha cậu......"
"Tôi không có cha!" Giang Tứ dừng lại, bỗng nhiên nhớ tới tin tức Cục quản lý quỷ dị nói với cậu, người này chẳng lẽ chính là Linh Giả do Giang Tư Lâm tìm tới để đối phó cậu sao? Trùng hợp như vậy? Tìm người ở trấn Cương Tây để đối phó cậu?
"Tôi biết, tôi nghe được một ít chuyện của cậu, Giang Tư Lâm quả thực không xứng làm cha cậu, ông ta thông qua một người bạn bán đồ cổ ở Phồn thị, biết đội trưởng của tôi muốn tới Thanh thị, muốn dùng một nửa tài sản của mình để làm thù lao, để đội trưởng của tôi giúp đỡ tiêu diệt một con quỷ và cậu, đội trưởng không có phản ứng, tôi biết đó là chuyện của cậu, nên đã đi gặp Giang Tư Lâm......"
"Cho nên, anh là người Giang Tư Lâm thuê tới để diệt trừ tôi?" Sắc mặt Giang Tứ lạnh băng.
"Không phải, sao tôi có thể giết cậu được, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc trên người cậu đã xảy ra chuyện gì, tôi muốn tìm nguyên nhân, tôi muốn giúp cậu." Hứa Minh Dập khẩn trương nói.
"Anh cảm thấy tôi cần à?" Giang Tứ cười nhạo một tiếng, "Đừng nhắc tới chuyện khi còn nhỏ nữa, rất nhiều thứ tôi đã quên rồi, tôi cũng không quen anh, cho nên đừng xuất hiện trước mặt tôi với tư thái là một người cứu rỗi nữa."
Hứa Minh Dập bình tĩnh nhìn cậu hồi lâu, "Tôi là Hứa Minh Dập, cậu không nhớ tôi sao?"
Hồi đó Hứa gia sống rất gần nhà Giang gia, Hứa Minh Dập lớn hơn Giang Tứ 4 tuổi, hắn rất thích bé Giang Tứ, lúc đó ngoại hình của bé Giang Tứ trông giống như một tiểu tiên đồng vậy, vô cùng xinh đẹp, không có đứa nhỏ nào mà lại không thích chơi với đứa nhỏ xinh đẹp hết, Hứa Minh Dập cũng giống vậy.
Bé Giang Tứ là một chiếc bánh bao nhỏ ngoan ngoãn ngọt ngào, khi gặp những đứa trẻ lớn hơn và cao hơn đều gọi anh ơi chị ơi, những đứa nhỏ ở trấn Cương Tây đều thích cậu, nhưng người lớn lại không cho con mình chơi với đứa nhỏ nhà Giang gia, bọn họ chỉ có thể lén lút tìm bé Giang Tứ chơi, mãi đến khi đứa nhỏ nhà hàng xóm chết đuối, mới không còn ai đến tìm bé Giang Tứ nữa, không chỉ có như thế, bọn họ bắt đầu bắt nạt bé Giang Tứ, coi cậu là quái vật, là ma quỷ.
Ánh mắt Giang Tứ thay đổi, hiển nhiên nhớ tới hắn là ai.
Rất nhiều chuyện khi còn nhỏ, Giang Tứ đều không thể nhớ hết, nhưng chuyện này, cậu rất muốn quên nhưng cũng không quên được.
Đứa nhỏ hàng xóm ngày đó tên là Tằng Tĩnh, gạt người nhà lén chạy tới tìm Giang Tứ chơi, Tằng Tĩnh lớn hơn Giang Tứ hai tuổi, dẫn theo Giang Tứ chuồn êm đi vào rừng cây bắt ve, bọn họ gặp được Hứa Minh Dập ở trong rừng, Tằng Tĩnh và Hứa Minh Dập không ưa nhau, hai đứa nhỏ gặp nhau là đánh một trận, bọn họ đều rất thích bé Giang Tứ, muốn bé Giang Tứ tự mình lựa chọn người chơi chung.
Bé Giang Tứ do dự, cậu muốn mọi người chơi cùng với nhau, một tay Hứa Minh Dập kéo bé Giang Tứ ra phía sau mình, không cho bé Giang Tứ chơi với Tằng Tĩnh, Hứa Minh Dập cao hơn Tằng Tĩnh rất nhiều, Tằng Tĩnh đánh không lại hắn, cuối cùng tức giận rời đi, Hứa Minh Dập mang theo bé Giang Tứ chơi một buổi chiều, sau đó lại bị mẹ của Hứa Minh Dập nhìn thấy, xách Hứa Minh Dập về nhà, để lại Giang Tứ một mình, tự cậu chơi một lát rồi lúc này mới một mình về nhà.
Về nhà mới biết xảy ra chuyện lớn, Tằng Tĩnh rơi xuống sông chết đuối, có người nhìn thấy Tằng Tĩnh là cùng với bé Giang Tứ đi ra ngoài, bây giờ Tằng Tĩnh đã chết, bé Giang Tứ một mình trở về, người nhà Tằng gia đang phát điên muốn Giang Tứ đền mạng cho Tằng Tĩnh, mẹ và bà nội Giang Tứ liều mạng để bảo vệ cậu.
Mấy năm nay Giang gia liên tiếp xảy ra chuyện, người trong trấn đều đang âm thầm nghị luận về sự xui xẻo của Giang Tứ, còn chưa được sinh ra đã hại chết một đống người trong xe, vừa mới sinh ra đã hại chết ông nội, sau đó lại là bà ngoại rồi tới ông ngoại, không muốn đem cái xui rủi về nhà, người lớn đều không muốn đứa nhỏ nhà mình chơi với bé Giang Tứ, hiện tại đứa nhỏ chơi chung với bé Giang Tứ đã xảy ra chuyện, điều này gần như là chứng thực suy đoán của họ.
Người Tằng gia nhận định Giang Tứ là hung thủ, hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu, mẹ và bà nội cậu bị Tằng gia đè xuống đất đánh, nhưng mẹ vẫn luôn ôm lấy bé Giang Tứ, cho dù người Tằng gia có muốn cướp đoạt như thế nào nhưng vẫn không buông tay, hàng xóm kế bên sợ xảy ra án mạng nên đã báo cảnh sát.
Người Tằng gia một mực cho rằng là Giang Tứ hại Tằng Tĩnh, bởi vì bọn nhỏ cùng nhau đi ra ngoài chơi, Tằng Tĩnh đã chết, chắc chắn là bé Giang Tứ hại Tằng Tĩnh.
Bé Giang Tứ tự bào chữa cho bản thân là cậu không đi chơi với Tằng Tĩnh, cậu chơi với anh Minh Dập nguyên một buổi chiều, nhưng mẹ Hứa Minh Dập lại nói không có, hồi trưa nay cô đã dẫn Hứa Minh Dập về nhà bà ngoại, tới chiều mới trở về, chưa bao giờ gặp Giang Tứ.
Bé Giang Tứ liên tục gọi "Anh Minh Dập", hy vọng hắn có thể làm chứng cho cậu, bọn họ thật sự chơi với nhau, chứ không phải là chơi với Tằng Tĩnh, nhưng Hứa Minh Dập sợ hãi, hắn trốn phía sau mẹ, cho dù cảnh sát hỏi hắn như thế nào, hắn đều nói không có, hắn ở nhà bà ngoại.
Bởi vì Tằng gia và Hứa gia từng có mâu thuẫn, Hứa gia lo lắng cái nồi đen này sẽ đập xuống đầu nhà họ nên kiên quyết phủi sạch quan hệ, cảnh sát điều tra dấu vết ở hiện trường, loại trừ khả năng bị giết, Tằng Tĩnh là tự mình rơi xuống sông.
Chuyện này vẫn luôn đè nặng trong lòng Hứa Minh Dập, mười mấy năm, hắn không thể nào quên được, nghĩ đến việc bé Giang Tứ khóc lóc gọi anh Minh Dập khiến hắn đau khổ vô cùng, hắn vô số lần hối hận, tại sao lúc đó lại không dám thừa nhận, hắn tranh chấp với Tằng Tĩnh, nhưng hắn và Giang Tứ đều không làm hại cậu ấy.
Cảnh sát đã đưa ra kết quả công bằng nhưng điều này cũng không làm giảm bớt tình cảnh của Giang gia, lời đồn lan truyền khắp nơi, Giang Tứ trở thành ác ma khiến người ta sợ hãi, không còn ai dám chơi với cậu nữa, đứa nhỏ đều bị người lớn dạy hư, ai cũng bắt nạt bé Giang Tứ......
Sau đó cả nhà Hứa Minh Dập dọn đi, chuyển sang nơi khác định cư, Giang gia và trấn Cương Tây không còn liên quan gì đến họ nữa.
Hứa Minh Dập cũng cho rằng như vậy, nhưng chuyện này tựa như bóng đè, vẫn luôn khiến hắn ám ảnh, nếu như không đối mắt, hắn sẽ mang theo sự tự trách và áy náy sống suốt đời, hắn không muốn thế.
Cũng may một lần ngoài ý muốn khiến hắn thành Linh Giả, sau khi trở thành Linh Giả mới biết được thế giới có một bộ mặt khác, đó là một thế giới mà hắn chưa từng được nghe nói trước đây, thật sự có quỷ, quỷ cũng thật sự hại người, hắn vô cùng muốn gặp Giang Tứ một lần, giúp cậu giải quyết những rắc rối trên người, nếu cậu thực sự bị quỷ đeo bám.
"Khi đó......!Thật sự rất xin lỗi, là tôi quá vô dụng, quá nhát gan......"
Giang Tứ ngắt lời hắn, "Anh sẽ không cho rằng mình trở thành Linh Giả rồi thì sẽ có lòng tin nhận được sự tha thứ từ tôi sao?"
Hứa Minh Dập kinh ngạc nói: "Cậu, cậu biết Linh Giả?"
Giang Tứ cười lạnh, "Đúng vậy, chẳng những tôi biết Linh Giả, tôi còn biết Người trấn quỷ, cũng thấy không ít quỷ rồi, cho nên anh nói có năng lực, chẳng lẽ là năng lực tiêu diệt quỷ sao? Vậy anh nhìn xem tôi có phải là quỷ không?"
Hứa Minh Dập sửng sốt hồi lâu rồi mới nói: "Cậu không phải, trên người cậu tôi không cảm nhận được một chút quỷ khí nào."
Lúc này Hứa Minh Dập mới phản ứng lại, chỉ có một số ít người biết đến sự tồn tại của quỷ, Linh Giả và Người trấn quỷ, hắn cũng là được đội trưởng tìm tới mới biết những thứ này, vốn dĩ hắn không tin, là đội trưởng cho hắn tận mắt nhìn thấy quỷ, lúc này hắn mới tin rằng trên đời này thật sự có quỷ, mà người bình thường biết những chuyện này, nhất định là đã gặp chuyện quỷ dị.
Giang Tứ xoay người rời đi, "Đừng tới đây để xin lỗi, tôi không chấp nhận, trừ phi anh có thể xuyên về rồi xin lỗi tôi vào lúc đó, để xem tôi có chấp nhận hay không."
Giang Tứ đi ngang qua phòng bảo vệ, chú bảo vệ gọi cậu lại, "Tiểu Giang, số tiền này con cầm lại đi, đã hai ba ngày nay rồi mà không có tài xế taxi nào đến lấy hết, chắc là người ta không muốn nữa rồi."
Sau khi Giang Tứ trở về thì đã gửi cho phòng bảo bảo vệ một trăm tệ, chờ tài xế đến lấy.
Giang Tứ không nhận, "Chú, con để tiền ở đây an tâm hơn, lỡ đâu vị tài xế đó đến lấy mà không có, còn tưởng rằng con là kẻ lừa đảo nữa."
Chú bảo vệ cười rộ lên, "Chú ứng trước trả cho con cũng được mà, thiếu gì mấy chục tệ này đâu."
Giang Tứ liên tục nói không cần, "Nếu vẫn không có ai tới lấy tiền, vậy cho ngài hút điếu thuốc."
Chú bảo vệ cười híp mắt, "Gần đây tiểu khu có chút không yên ổn, chú nghe Vương lão đầu nói di ảnh người bạn già của ông ấy cứ luôn rơi từ trên tường xuống, đã phải treo lên lại mấy lần, có người nói bạn già của ông ấy còn di nguyện gì đó chưa được thực hiện, còn có camera giám sát ở tiểu khu chúng ta nữa, không biết bị cái tên thiếu đạo đức nào đã hủy hết toàn bộ, hai ngày nay đang lắp đặt lại, con phải chú ý an toàn."
Giang Tứ đồng ý, trong lòng lại nghĩ đến chuyện này, không phải nhà Vương lão đầu cũng xuất hiện quỷ di ảnh đó chứ? Chờ sau khi trở về thì đi xem thử, cho mình thêm một bữa ăn.
Còn về phần camera......!Nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn là bút tích của Cố Mậu Sinh, đến bây giờ vẫn chưa có ai tìm thấy ông ta, có thể thấy được lúc ấy Cố Mậu Sinh đã làm việc sạch sẽ đến mức nào.
Giang Tứ bắt taxi đến trung tâm thương mại đã hẹn trước, hiện tại cậu đã không còn lo lắng ác quỷ Hà Vĩnh Bỉnh đến gây phiền toái cho cậu nữa, nó dám đến, cậu sẽ có thêm đồ ăn.
Giang Tứ đi thang máy lên tầng năm, nguyên tầng này đều là những quán ăn uống, Giang Tứ tìm đến quán cá nướng mà Đoạn Hoằng đã nhắc đến, Đoạn Hoằng, Lộ Nguyên Minh và Từ Hiến Du đều ở đó, từ sau khi kết thúc vụ việc của Chu Hân Như, Từ Hiến Du chưa từng xuất hiện trước mặt Giang Tứ, cũng chưa bao giờ liên lạc với cậu.
Từ Hiến Du gầy đi rất nhiều, khi nhìn thấy Giang Tứ thì vẻ mặt có hơi mất tự nhiên, Giang Tứ sẽ không bắt chuyện trước, người muốn tạo khoảng cách với cậu, Giang Tứ cũng không cưỡng cầu, ánh mắt Giang Tứ dời khỏi người hắn, nhìn về phía Đoạn Hoằng.
Mấy ngày không gặp, Đoạn Hoằng đã thay đổi rất nhiều, dường như không còn không tim không phổi như trước kia nữa, trở nên ổn trọng không ít.
Lộ Nguyên Minh không thay đổi gì, vẫn là dáng vẻ như cũ, vóc dáng cao lớn cường tráng, mang lại cho người khác một cảm giác an toàn.
Đoạn Hoằng đặt một phòng riêng, để có thể nói chuyện mà người ngoài không thể nghe được, mọi người vừa ăn vừa nói, không ai uống rượu nên chỉ gọi chút đồ uống.
Đoạn Hoằng phát hiện Giang Tứ chỉ uống nước, ngay cả đũa cũng không chạm vào, "Sao cậu không ăn?