Giang Tứ ngủ một giấc tận hai ngày, chờ đến lúc thức dậy thì cả người hoàn toàn mê mang, mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, nằm trên một chiếc giường xa lạ, cũng may trên có Thiên Lang không xa lạ nằm ở bên cạnh, ôi chính là linh hồn thú cưng của mình đây mà.
Giang Tứ duỗi tay kéo Thiên Lang vào trong lòng ngực ôm ấp, cậu mới vừa tỉnh ngủ nên còn rất mơ hồ, tóc ở trên đầu vểnh lên, mỗi một sợi tóc đều có suy nghĩ của mình, chỉ là không hề ngoan ngoãn ở chung với nhau, Giang Tứ đi chân trần xuống đất, ôm Thiên Lang đi mở cửa.
Trong phòng khách, mọi người đang nhỏ giọng nói chuyện lập tức im lặng, tất cả đều quay đầu nhìn về phía cửa, Giang Tứ ngơ ngác đứng ở đó, mái tóc rối bời, trong lòng ngực còn đang ôm một con chó lớn, hai chân sau của Thiên Lang vẫn đứng trên mặt đất, Giang Tứ ôm nửa người trên của nó đi, hai chân sau của nó cũng phối hợp đi theo, vẻ mặt Thiên Lang trông rất bình tĩnh, hoàn toàn không cảm thấy tư thế này khó chịu bao nhiêu.
Bạc Hoài, Bạch Ngộ, Phó Tinh Ngân và Thời Cảnh yên lặng vài giây, Bạc Hoài mới nói: "Dậy rồi à?"
"Ừm." Nhìn những khuôn mặt quen thuộc này, Giang Tứ thoáng thả lỏng lại.
Thời Cảnh nói: "Cậu ngủ một giấc lâu như vậy, tôi cũng phải hoài nghi không biết cậu có phải lại đi vào thế giới trong mơ rồi không."
Không chỉ Thời Cảnh lo lắng, Bạc Hoài cũng rất lo lắng, dù sao Dù Dẫn Mộng cũng là Quỷ Khí, cho dù biết Giang Tứ là chủ nhân của nó cũng không thể thiếu cảnh giác, nghĩ lại kết cục của những người chủ trước đó thì biết, Dù Dẫn Mộng này vô cùng nguy hiểm.
Giang Tứ vẫn luôn không thức dậy, bọn họ đều rất lo lắng, Bạc Hoài gọi Thời Cảnh đến, cẩn thận hỏi những việc xảy ra ở thế giới trong mơ, hắn không hề buông tha bất cứ một chi tiết nào, Thời Cảnh kể tất tần tật về từ chuyện xảy ra ở đảo Kha Lan Quỷ Dị Tràng cho đến chuyện gặp phải Linh Giả khác, điều này càng khiến Bạc Hoài càng thêm lo lắng, Linh Giả và Người trấn quỷ có lẽ vẫn sẽ tuân thủ pháp luật ở thế giới bên ngoài, nhưng khi tới Quỷ Dị Tràng, đối mặt với thật nhiều lợi ích, việc giết người chiếm đoạt bảo vật là chuyện rất bình thường, người chết ở Quỷ Dị Tràng cũng rất khó tra được hung thủ, tất cả trách nhiệm đều đổ lên đầu quỷ dị, thần không biết quỷ không hay, cũng may cuối cùng Giang Tứ cũng đã thức dậy.
Bạc Hoài nhìn đôi chân trần của Giang Tứ, "Thời tiết chuyển lạnh rồi, cậu đi giày vào đi."
Giang Tứ xoay người lại kéo Thiên Lang vào trong phòng, Bạc Hoài bật cười, "Có phải là nên buông tha cho chú ngựa Thiên Lang này được không?"
Lúc này Giang Tứ mới phản ứng lại, nhìn nhìn cái bụng đang lộ ra của Thiên Lang, cậu xấu hổ, đặt Thiên Lang xuống, vuốt đầu chó trấn an, "Không sao đâu không sao đâu nha, ở đây không có đồng loại của mày, mày vẫn là Thiên Lang anh tuấn đẹp trai, không ảnh hưởng đến chuyện tìm vợ sau này của mày đâu."
"Ngao ~!" Một tiếng kêu không thích hợp vang lên.
Giang Tứ ngẩng đầu, nhìn thấy Adam không biết xuất hiện từ lúc nào, nó trợn to hai mắt, dùng hành động chứng minh rằng "Nó đã nhìn thấy".
Giang Tứ: "......"
Giang Tứ vặn đầu chó Thiên Lang sang một bên, "Nó không phải là vợ của mày đâu, được nhìn nhưng không được chạm, chúng ta hãy rộng lượng xíu nha."
Thiên Lang cho Giang Tứ một ánh mắt vừa bất lực vừa dung túng, yên lặng trở về Cỏ Linh Minh.
Chú linh miêu đứng trên vai Phó Tinh Ngân, mang vẻ mặt như muốn nói "Anh đây chính là không dễ chọc đâu", rồi cũng quay đầu trở về tờ giấy, tựa như đang muốn phân cao thấp với Thiên Lang.
Adam táo bạo và lạnh lùng, lúc Thiên Lang không có ở đây thì Adam căn bản không hề xuất hiện, mặc cho Phó Tinh Ngân dỗ dành như thế nào cũng sẽ không chịu ra, nhưng từ khi Thiên Lang tới đây canh giữ bên cạnh Giang Tứ, Adam thỉnh thoảng sẽ xuất hiện lượn vài vòng, có hai lần lúc Bạc Hoài vào phòng xem Giang Tứ, Adam đã đứng ở cửa, thò đầu mang vẻ mặt hung tướng, như thể sẵn sàng lao tới đánh lộn với Thiên Lang bất kỳ lúc nào, đôi mắt của Thiên Lang khép hờ, nằm ở bên cạnh Giang Tứ không rời một tấc, hoàn toàn không cho Adam một ánh mắt, giá trị tức giận của Adam gần như không thể kiềm nén được.
Trên người Giang Tứ vẫn mặc quần áo của mình, chỉ cởi giày và áo khoác, trong ba lô của cậu có quần áo sạch, ở viện điều dưỡng cậu giành giật từng giây để cứu người, không có thời gian về nhà lấy quần áo, Bạc Hoài đã nhờ người mua cho cậu hai bộ mới, để ở trong túi của cậu.
Ngủ hai ngày, xương cốt cả người Giang Tứ đều mềm nhũn, nhu cầu cấp bách bây giờ là tắm nước nóng để bản thân tỉnh táo một chút, chờ tắm rửa sạch sẽ thay quần áo đi ra, Giang Tứ đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Giang Tứ ra ngoài, phát hiện mấy người Bạc Hoài còn đang ở trong phòng khách chờ cậu, "Xảy ra chuyện gì sao?"
Bạc Hoài: "Hai vị phó cục trưởng nói cậu sau khi thức dậy thì gặp họ một chút."
Giang Tứ hoài nghi mình nghe lầm, "......!Hai vị?"
Bạc Hoài gật đầu, "Phó cục trưởng Đường của Tổng cục quản lý quỷ dị chỗ Linh Giả Đường Thiệu Ngôn thì cậu cậu đã gặp rồi, ông ấy vẫn chưa trở về, còn Phó cục trưởng Văn của Tổng cục quản lý quỷ dị Phòng trấn quỷ là Văn Tuyết Hoa đã tới đây hồi tối hôm qua, ông ấy muốn gặp cậu để nói chuyện về Dù Dẫn Mộng."
Giang Tứ: "......"
Quả nhiên việc đưa Dù Dẫn Mộng ra thế giới bên ngoài là điều chính xác mà, nếu như có ý kiến gì thì có thể trực tiếp thảo luận, tiết kiệm rất nhiều thời gian và công sức so với việc cứ âm thầm dò hỏi, Giang Tứ không muốn gặp phải Cố Mậu Sinh thứ hai......!Nghĩ đến Cố Mậu Sinh, lúc này Giang Tứ mới nhớ tới, không biết Cố Mậu Sinh đã bị bắt lại hay chưa.
Giang Tứ xoay người trở về phòng, đeo ba lô lên vai, "Tôi đã chuẩn bị rồi, có thể xuất phát."
Từ thái độ thản nhiên của Giang Tứ, không thể nghi ngờ là đang nói cho Bạc Hoài rằng chuyện cậu đưa Dù Dẫn Mộng xuất hiện ở bên ngoài rõ ràng đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, Bạc Hoài không biết cậu có ẩn tình gì mà phải đẩy Dù Dẫn Mộng ra đội nồi, thế nhưng thể hiện năng lực của mình ở một hình thức khác cũng không phải là không được, ít nhất thì tầm mắt của người khác sẽ dời khỏi người Giang Tứ, chỉ tập trung vào Dù Dẫn Mộng.
Những người khác không có đi theo, chỉ có Bạc Hoài mang theo Giang Tứ đến văn phòng tạm thời của Đường Thiệu Ngôn, hai người vừa bước vào thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, giọng của cả hai đều không nhỏ, không biết đang tranh luận cái gì, tính tình dường như rất nóng nảy.
Vẻ mặt Bạc Hoài không có biểu tình gì gõ cửa, âm thanh bên trong đột nhiên biến mất, truyền đến giọng nói trầm thấp của Đường Thiệu Ngôn, "Vào đi."
Bạc Hoài dẫn Giang Tứ bước vào.
Đường Thiệu Ngôn ngồi trên ghế sau bàn làm việc, đối diện bàn làm việc cũng có một chiếc ghế dựa, một người đàn ông cũng trạc tuổi Đường Thiệu Ngôn ngồi trên đó, so sánh với vẻ ngoài thô kệch của Đường Thiệu Ngôn, người đàn ông này có vẻ lịch lãm hơn rất nhiều.
Tầm mắt của ông lia qua người Bạc Hoài, dừng lại trên người Giang Tứ, đánh giá một lát mới hỏi Đường Thiệu Ngôn, "Đây là đứa bé kia?"
Đường Thiệu Ngôn đã sớm mất đi khí thế của cuộc tranh luận trước đó, ông đứng lên, hiện lên nụ cười vô cùng ôn hòa, "Tiểu Giang, lại đây ngồi đi."
Đường Thiệu Ngôn mời Giang Tứ ngồi xuống sô pha, từ dưới bàn trà lấy ra một hộp sữa tươi, "Nghe nói cậu thích uống sữa, tôi đã cố ý chuẩn bị cho cậu một hộp, lát nữa về nhớ mang về uống."
Giang Tứ: "......"
Giang Tứ: "Cảm ơn."
"Lão Đường, hành vi này của ông là không đúng, tôi cần phải phê bình ông!"
Người đàn ông lịch lãm đi tới, vẻ mặt nghiêm túc cũng lộ ra ý cười, "Cậu chính là Giang Tứ đúng không? Chú là Văn Tuyết Hoa đến từ Phòng trấn quỷ của Tổng cục quản lý quỷ dị."
Giang Tứ đứng lên, "Chào phó cục trưởng Văn."
Văn Tuyết Hoa xua xua tay, ngồi xuống bên cạnh Đường Thiệu Ngôn, "Nghe nói cậu không chính thức gia nhập Cục quản lý quỷ dị, không cần gọi chú là phó cục trưởng đâu, gọi là chú Văn được rồi."
Giang Tứ: "......"
Vẻ mặt Đường Thiệu Ngôn ghét bỏ, không thèm để ý tới kỹ năng tiếp cận vụng về của ông ta, "Đã nghỉ ngơi khỏe rồi à?"
Giang Tứ gật đầu, Đường Thiệu Ngôn lại tán gẫu vài câu, quan tâm một chút đến thân thể của Giang Tứ, lúc này mới chuyển đề tài đến Dù Dẫn Mộng.
Văn Tuyết Hoa nói thẳng: "Chú có thể nhìn chiếc dù trước không?"
"Dạ đương nhiên." Giang Tứ nâng tay trái lên, Dù Dẫn Mộng chợt xuất hiện trong lòng bàn tay cậu, chiếc dù giấy đỏ như máu bung ra trước mặt ba người.
"Cái này......!Dù Dẫn Mộng này từ đâu xuất hiện vậy?" Văn Tuyết Hoa và Đường Thiệu Ngôn đều rất ngạc nhiên.
Giang Tứ: "Tay trái, lúc đầu khi Dù Dẫn Mộng tới nó đã chui vào tay trái của tôi."
Văn Tuyết Hoa và Đường Thiệu Ngôn đều cau mày, trong lòng Giang Tứ nhảy dựng, làm sao vậy? Có cái gì không đúng à?
Văn Tuyết Hoa nghiêng đầu hỏi Đường Thiệu Ngôn, "Ông chắc chắn cậu ấy là Linh Giả chứ không phải Người trấn quỷ à? Tôi biết trường hợp Quỷ Khí đặc biệt sẽ sống nhờ trong cơ thể của Người trấn quỷ, nhưng chưa từng nghe nói đến việc Quỷ Khí sống nhờ trong cơ thể Linh Giả, Quỷ Khí này luẩn quẩn trong đó là đang bất chấp tự sát sao?"
Giang Tứ: "......"
Trái tim Giang Tứ đập nhanh hơn, trên mặt vẫn đang cố gắng giữ bình tĩnh.
Bạc Hoài nhìn về phía Giang Tứ, như suy tư điều gì.
Đường Thiệu Ngôn nói: "Cậu ấy quả thật là Linh Giả, tâm tư ông muốn bắt cóc cậu ấy có phải là quá rõ ràng rồi không?"
Người của Đường Thiệu Ngôn đã đích thân kiểm tra, Giang Tứ không phải là Linh Giả mạnh mẽ gì, chỉ có tay phải là Linh Giả, nhưng năng lực Linh Giả của cậu ấy lại rất đặc biệt, ai cũng không thể phủ nhận thân phận Linh Giả của Giang Tứ.
Bạc Hoài cũng lên tiếng chứng minh, "Giang Tứ quả thật là Linh Giả."
Ánh mắt Văn Tuyết Hoa nhìn Giang Tứ mang theo sự nghi ngờ, "Tôi cảm thấy tốt nhất là nên dùng máy đo quỷ khí để kiểm tra một chút, nếu như cậu ấy mang theo quỷ khí......"
"Phó cục trưởng Văn, hiện tại Dù Dẫn Mộng ở trên người cậu ấy, cậu ấy cũng dùng Dù Dẫn Mộng rút quỷ khí của rất nhiều xác sống ra, dù dụng cụ có kiểm tra như thế nào cũng sẽ có quỷ khí, không có quỷ khí mới là không bình thường." Bạc Hoài bình tĩnh tiếp quản cuộc trò chuyện.
Lòng bàn tay nắm Dù Dẫn Mộng của Giang Tứ đã ra mồ hôi, tuy nói đến việc kiểm tra chưa chắc sẽ kiểm tra ra được, nhưng trên đời này cứ sợ điều gì thì rất có thể xảy ra chuyện đó, thế nhưng Bạc Hoài nói rất có lý, cho dù khi kiểm tra có phát hiện gì thì cũng sẽ có lý.
Văn Tuyết Hoa suy tư một lát, "Không nói chuyện khác nữa, chú tới đây chính là vì chiếc dù này, năng lực của chiếc dù này rất đặc biệt, rất hữu dụng đối với Người trấn quỷ tụi chú, Phòng trấn quỷ nguyện ý xuất ra 6 viên Linh Nguyên để đổi lấy chiếc dù này, cậu đã là Linh Giả, chỗ tốt của Linh Nguyên đối với cậu lớn hơn nhiều so với một món Quỷ Khí, hy vọng cậu có thể suy nghĩ kỹ."
Sự cám dỗ của 6 viên Linh Nguyên là rất lớn, hiện tại có 3000 điểm giá trị tinh thần đang ở trước mặt Giang Tứ, hỏi cậu có muốn không! Giang Tứ đương nhiên muốn, nhưng thực tế lại không cho phép, không nói đến việc thiếu đi một cây dù để đội nồi, huống chi cây dù này cũng đã nhận chủ, không thể dễ dàng trao đi được.
Giang Tứ thu dù lại, "Mặc dù tôi rất muốn có Linh Nguyên, nhưng lại không thể trao ra Dù Dẫn Mộng được."
Văn Tuyết Hoa nói: "Bạc Hoài hẳn là đã nói với cậu rồi, Hội Tử Thẩn của nước Mễ Kiên vẫn luôn tìm kiếm chiếc dù này, cậu công nhiên sử dụng chiếc dù đỏ này ở Thanh thị, người của Hội Tử Thần sớm muộn gì cũng nhận được tin tức, bọn họ sẽ không từ bỏ chiếc dù đỏ, cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm, không bằng hãy đưa chiếc dù này cho Phòng trấn quỷ, như vậy càng an toàn, lại càng có thể phát huy tác dụng lớn hơn."
Giang Tứ: "Không phải là tôi không muốn, mà là không thể."
Văn Tuyết Hoa: "Tại sao lại không thể?"
Giang