Ngải Thụy quan sát kỹ càng "Anh" trong miệng Đông cục cưng, tiểu nhân ngư tóc đen đuôi đen, khi nhìn lên đồ văn nơi khóe mắt, thì ra là đồng tộc của mình.
Ngải Thụy ôm cánh tay, cảm thấy rất thú vị, nhưng mà không biết bọn Lôi Triết có biết tình cảm của hai đứa nhỏ tốt như thế này không?
Ngải Thụy hơi nâng cằm lên, lười biếng nói, "Nhóc con muốn tìm anh trai, hai tiểu nhân ngư nắm tay nhau chạy ra ngoài, nếu không có chú đi cùng, chắc là đã sớm vào bụng con hải thú kia rồi."
Sau khi nghe xong, sắc mặt Hàn Trạm trầm xuống, "Nghịch ngợm!" Nhóc con nhân ngư vừa mới phá vỏ không có nhân ngư trưởng thành trông nom, lại dám một mình đi ra ngoài, chẳng lẽ mấy đứa không biết hải vực gần đây rất nguy hiểm sao?
Hốc mắt Đông cục cưng nhanh chóng dâng đầy nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, "Hu hu ~ Nhóc con, tìm anh..."
Mặt biển vốn yên tĩnh bỗng dâng lên những gợn sóng lăn tăn, các nhân ngư đang đi săn trên biển không để ý, không lâu sau sóng biển cuốn lên từng lớp sóng, ngọn cao nhất ước chừng mười mét.
Già Li đang cầm cá ăn ngon lành, bỗng nhiên một đợt bọt sóng vỗ vào người, Già Li phi phi nhổ nước biển trong miệng ra, "Có phải sắp có bão không?"
Lôi Triết ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc vạn dặm không mây, thời tiết oi bức một cơn gió cũng không có, "Không giống."
Sóng biển không ngừng cuốn lên, tạt vào các nhân ngư ướt sũng, hải thú bắt được trên tay cũng bị sóng biển cuốn đi.
Được rồi, lần đi săn này không thể tiếp tục nữa.
Dưới đáy biển sâu, Đông cục cưng khóc không ngừng, giọng khàn đặc lại khiến cho Ngải Thụy đau lòng vô cùng, hắn nâng Đông cục cưng lên dỗ dành nói, "Nhóc con không khóc không khóc, anh bắt nạt cháu, chú đánh anh nhé."
Hàn Trạm lạnh lùng nhìn hắn.
"Đừng đánh, anh." Đông cục cưng mở hai tay đòi ôm với Hàn Trạm.
Hàn Trạm vô thức tránh đi đôi tay của bé, không nhìn thấy vẻ mất mát của bé, bàn tay nắm chặt của cậu khẽ run, tàn nhẫn cầm dạ minh châu lên, nhét vào ngực Đông cục cưng, lạnh lùng nói, "Trả lại em, sau này đừng tìm anh nữa."
Đông cục cưng ôm dạ minh châu, cả người cứng đờ, một lát sau Đông cục cưng mở cái miệng nhỏ, "Oa ––– "
Ngải Thụy lập tức trừng mắt trách cứ với Hàn Trạm, tên nhóc này sao lại không biết nói chuyện vậy hả.
Đông cục cưng khóc đau lòng vô cùng, bé bỏ dạ minh châu đi, bàn tay nhỏ nhắn đập loạn xạ vào Hàn Trạm, "Anh xấu lắm."
"Đông cục cưng ngoan." Nguyên Khê cũng thấy khó chịu theo, muốn khóc, cậu xoa khuôn mặt nhỏ của Đông cục cưng, "Không khóc không khóc."
Hàn Trạm nắm chặt tay, cố nhịn cảm giác đắng chát trong lòng, không để ý đến Đông cục cưng, quay người nhặt dạ minh châu.
Trên mặt biển, các nhân ngư đang muốn quay về đều đồng loạt ngẩn ra, bầu trời mới nãy còn sáng sủa giờ đã sầm sập xuống, gió biển thổi dữ dội, kèm theo sấm sét ầm ầm, "Bão sắp tới rồi!"
Lúc này trong biển các dòng nước xoay chuyển cực nhanh, cuốn lên mấy ngọn lốc xoáy, lốc xoáy gặp dòng nước chảy xiết, hình thành một cơn gió lốc dữ dội dưới đáy biển.
Một khi đã thành bão lốc, nó sẽ càn quét khắp hải vực chỉ trong một thời gian ngắn.
Ngải Thụy không hổ là nhân ngư dày dặn kinh nghiệm, ngay lúc nước biển chảy xiết hơn, hắn đã cảm thấy có gì đó không ổn, bắt lấy cánh tay Hàn Trạm, sắc mặt nghiêm túc hỏi, "Cháu ở chỗ nào?"
Hàn Trạm sau khi tự phá vỏ cũng từng mấy lần gặp phải bão dưới đáy biển.
Nhân ngư dù có mạnh đến đâu cũng không thể chống lại thiên nhiên, chỉ một cơn bão trên biển đã có thể xóa sổ mọi sinh vật sống.
Hàn Trạm vẫn nhớ rõ lần đầu tiên cậu gặp phải gió lốc đáy biển, chính mắt cậu nhìn thấy một con thằn lằn biển* còn nhỏ bị dòng nước xiết quay cuồng cuốn đi.
Nếu lúc ấy không có chú Lôi Triết kéo cậu, cậu cũng sẽ bị gió lốc cuốn đi như con thằn lằn biển kia.
Nhóm tiểu nhân ngư mới sinh ngây thơ như tờ giấy trắng, lần đầu tiên trông thấy gió lốc, không biết nguy hiểm ra sao, nhưng mà nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của chú Ngải Thụy, Đông cục cưng quên cả khóc.
"Đi theo chú." Ngải Thụy vừa nói xong trong ngực Hàn Trạm đã bị nhét một nhóc con mềm mại.
Ngải Thụy nắm tay Nguyên Khê, một tay khác kéo Hàn Trạm, "Đi mau!"
Nước biển dâng cao và sóng đánh dữ dội, toàn bộ lớp bùn dưới đáy biển bị cuốn lên, đám sinh vật đáy biển hoảng loạn chạy tứ tán, Tiểu Hôi Kình phe phẩy cái đuôi theo sát Ngải Thụy.
Khe nứt nơi hẻm núi cách chỗ này không quá xa, có Ngải Thụy dẫn đường, mọi người rất nhanh đã tới, miệng hẻm núi giống hình cái quạt, phía dưới sâu không thấy đáy, hai bên là vách đã gập ghềnh, rất thích hợp để tránh gió lốc đáy biển.
Hàn Trạm ôm Đông cục cưng đi vào trong động, Nguyên Khê theo phía sau, Ngải Thụy tay dài đuôi dài, hắn đi vào làm cửa hang có vẻ rất nhỏ hẹp, Ngải Thụy chỉ đành ngồi ở cửa động, vừa khéo thay tiểu nhân ngư che chắn mưa gió.
Tiểu Hôi Kình chen không nổi, cái đầu dùng sức củng đuôi Ngải Thụy.
Hàn Trạm nâng tiểu nhân ngư đặt lên phiến đá, không ngờ Đông cục cưng vội vàng ôm ngón tay cậu không bỏ.
Hàn Trạm rũ mắt, nhìn Đông cục cưng mím chặt miệng, hốc mắt đỏ ửng, bộ dạng đáng thương cực kì.
"Đông cục cưng..." Giọng nói Hàn Trạm trầm xuống, khuôn mặt thiếu niên lộ ra vẻ không biết làm sao.
Đông cục cưng khóc đến khàn cả giọng, tức giận nói, "Anh, xấu xa!"
Giằng co một lúc, Hàn Trạm cuối cùng cũng thỏa hiệp, cậu bế Đông cục cưng lên, khẽ thở dài, "Anh sai rồi."
Lúc này ở khu biển nông, Già Li và Lôi Triết nhanh chóng quay về Tiểu Thạch Ốc, nhưng không thấy bóng dáng Đông cục cưng đâu.
Hai người cảm thấy Đông cục cưng ngoan như vậy, chắc chắn không bơi xa, nhưng họ tìm kiếm khắp nơi xung quanh mà vẫn không thấy bé, thậm chí không cảm nhận được hơi thở của bé.
Tiểu nhân ngư vừa phá vỏ cổ họng chưa phát triển đầy đủ, sau khi chúng học hát mới có thể đáp lại tiếng gọi của nhân ngư lớn tuổi.
Già Li biết rõ Đông cục cưng không thể đáp lại, nhưng vẫn không ngừng gọi tên của bé.
Cơn bão biển sắp tới, Già Li và những người sống tại vùng biển nông không thể chống đỡ nổi sức bão,