Con chim béo lảo đảo đứng dậy, hai mắt nhìn về phía biển chợt mở to, trên mặt biển tiểu nhân ngư tung tăng bơi lội, tản ra mùi thơm mê người, nó nuốt nuốt nước miếng, rất đói, rất muốn ăn.
Trong đàn chim Ưng đang bay lượn trên không trung, một con Ưng có bộ lông màu nâu sẫm lao thẳng xuống dưới, móng Ưng sắc bén đâm vào bãi cát, sau khi ổn định cơ thể, nó vỗ một cánh về phía con chim béo, làm chim ta bay xa mấy mét.
Thế vẫn chưa xong, chim Ưng giơ cái mỏ sắc nhọn mổ mạnh xuống đầu con chim béo, trong miệng phát ra những tiếng kêu to khó hiểu.
Đông cục cưng tò mò nhìn, bé hình như có thể hiểu lời điểu nhân nói nha.
Chim Ưng tức muốn hộc máu mắng, "Ai cho mày lén tới hả?! Cẩn thận nhân ngư hung dữ nhổ lông mày ăn thịt."
Chim béo ôm đầu, không phục hét lên, "Con cứ tới đấy! Các người chắc chắn là giấu con ăn thịt, con đói, cũng muốn ăn thịt."
"Ăn cái đầu mày, mày không thấy nhân ngư bên kia à? Thịt ở đâu ra!"
Chim Ưng bọn họ cũng rất là nghẹn khuất, họ đã không trêu chọc tiểu nhân ngư từ lâu rồi, lần này thật sự chỉ muốn bắt mấy con cá về thôi.
Ai biết các nhân ngư đề phòng họ vô cùng, đến cơ hội tới gần biển cũng không có.
"Con mặc kệ con mặc kệ!" Con chim béo linh hoạt tránh đi cái mỏ sắc của chim Ưng, bước về phía bờ biển, dẫm lên nước "tùm" một tiếng xuống nước.
Một đợt sóng biển ập tới, cuốn con chim béo xuống dưới.
Chim Ưng hoảng sợ, nó vội vàng vỗ cánh đuổi tới bờ biển, nhưng con chim béo đã chìm xuống biển không thấy bóng dáng.
Chim Ưng sốt ruột vô cùng nhưng lại không dám xuống nước, sinh vật trên cạn vốn sợ nước, nó nhớ lúc trước có đồng tộc từng rơi xuống biển suýt chết, chim Ưng lại càng sợ nước.
Đàn Ưng trên không nôn nóng kêu to, như thể lo lắng cho con chim béo bị rơi xuống biển.
"A!" Đông cục cưng giật nhẹ tóc cha Lôi Triết, cha người xem kìa, có con chim béo rơi xuống biển.
Lôi Triết khẽ nâng cằm, "Ngải Thụy, anh đi đi."
Ngải Thụy tặc lưỡi một tiếng, "Điểu nhân đúng là phiền phức." Hắn buông Nguyên Khê, quay xuống biển, nhanh chóng tìm được con chim béo, nắm lấy tóc của nó kéo lên trên mặt nước.
Ngải Thụy bóp bóp cằm con chim béo, đoán là nó bị sặc nước ngất đi rồi, Ngải Thụy đập một phát vào sau lưng nó.
Con chim béo phun ra mấy ngụm nước, ho sặc sụa, ho xong, nó yếu ớt vén mái tóc ướt đẫm lên, "Cuối cùng cũng sống lại."
Gì? Có tiểu nhân ngư này, con chim béo nhìn chằm chằm Nguyên Khê chảy nước miếng.
Cũng may là Ngải Thụy không biết nó đang nghĩ gì, nếu không thì nó phải ngâm nước thêm vài lần nữa mới tỉnh.
Ngải Thụy dẫn theo con chim béo bơi tới chỗ Lôi Triết.
Nhìn thấy trên vai nhân ngư đuôi đen có một tiểu nhân ngư trắng trắng mềm mềm, hai mắt con chim béo phát sáng, "Này tiểu nhân ngư, cậu tên gì?"
Đông cục cưng nhìn trái nhìn phải, chung quanh chỉ có mỗi tiểu nhân ngư là mình, chim béo đang hỏi bé sao? Đông cục cưng chần chờ giây lát, mở miệng nhỏ, trúc trắc nói, "Tớ là, Đông cục cưng."
Con chim béo hiển nhiên không ngờ rằng tiểu nhân ngư biết thú ngữ, nó khiếp sợ đến mức nói lắp, "Cậu cậu cậu...!biết ngôn ngữ của bọn tớ?"
Cõ lẽ là ánh mắt của con chim béo quá nóng bỏng, Đông cục cưng xấu hổ trốn vào tóc cha, chỉ lộ ra một đoạn đuôi nhỏ.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Lôi Triết, sau đó biến mất trong tức khắc, "Có phải nhóc con vừa nói chuyện với điểu nhân không?"
"Vâng." Đông cục cưng gật đầu đáp.
Các nhân ngư xung quanh đều kinh ngạc, ngôn ngữ loài thú và ngôn ngữ nhân ngư không tương đồng, nhóc con sao lại biết được thú ngữ?
Hằng năm vào mùa khô, điểu nhân lại từ lục địa bay tới kiếm ăn, thỉnh thoảng bắt nạt tiểu nhân ngư, sau đó bị nhân ngư nhổ lông cảnh cáo, mỗi năm đều như thế, nhưng bao nhiêu năm qua điểu nhân và nhân ngư cũng không có ngôn ngữ chung giao tiếp với nhau.
Nhân ngư là động vật lạnh lùng, kiêu ngạo và đơn độc, bọn họ thấy đám điểu nhân này quá phiền phức, tất nhiên sẽ khinh thường học ngôn ngữ của bọn chúng.
Chim Ưng trên bờ biển kích động nhảy dựng lên, "Con trai con trai! Con chưa chết!"
Các nhân ngư lộ vẻ ghét bỏ, giọng nói của điểu nhân thô ráp khó nghe, không phù hợp với quan niệm thẩm mĩ của nhân ngư chút nào.
Lôi Triết nói với Ngải Thụy, "Ném nó về đi."
Đương lúc Ngải Thụy giơ tay chuẩn bị ném con chim béo về, nó lanh lẹ bắt lấy cánh tay Ngải Thụy, "Đừng mà, tôi muốn ăn cá, cho tôi một con cá đi."
"Con chim nhỏ này nói cái gì vậy?"
Đông cục cưng lặng lẽ lộ ra đầu nhỏ, bé vươn bàn tay nhỏ chỉ vào con chim béo, "Muốn ăn cá."
Ngải Thụy nhấc con chim béo lên, nghiến răng đe dọa nó, "Còn muốn ăn cá à, tao ăn mày trước!"
"Người anh em có gì chúng ta nói chuyện đã, tôi không ăn, không ăn nữa!" Thấy ngữ khí của Ngải Thụy có vẻ không tốt, con chim béo nhanh chóng ôm đầu xin tha.
Đông cục cưng cười "khanh khách" không ngừng, chim béo thật là ngốc mà.
Con chim béo nghe thấy tiếng cười ngọt ngào của tiểu nhân ngư lại không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, tiểu nhân ngư thơm ghê, tiếc là không thể ăn.
Con chim béo sờ cái bụng xẹp lép, hu hu, sắp chết đói rồi.
Đông cục cưng phát ra một tiếng "Ah", chim béo đói bụng, thật đáng thương.
Hàn Trạm bên cạnh duỗi móng vuốt sắc bén ra, đưa vào trong nước trực tiếp bóp chặt một con cá, ném cho con chim béo.
Hẳn do đói lả nên con chim béo vừa tiếp được con cá liền ăn ngấu nghiến.
Ngải Thụy hết sạch kiên nhẫn, không đợi con chim béo ăn xong đã nâng tay quăng nó ra ngoài.
Con chim béo vội vàng vẫy vẫy tay, "Tiểu nhân ngư xinh đẹp, hẹn gặp lại nha."
Chim Ưng bên bờ biển ngậm lấy chim béo, phành phạch vỗ cánh bay về đất liền, đàn Ưng trên không trung cũng dần tan đi.
Lung Hồi bơi về, y nhíu chặt mày, "Mùa khô năm nay tới quá sớm, lục địa bên kia phỏng chừng là thiếu đồ ăn."
Trong biển ngoại trừ bão lốc mấy ngày hôm trước, thời gian còn lại đều là trời trong biển lặng, mùa khô không ảnh hưởng lớn đến nhân ngư nhưng trên đất liền các thú nhân rất chật vật.
Thời tiết khô hạn, thiếu nước thiếu đồ ăn, mùa khô mỗi năm đều có một lượng lướn thú nhân tử vong.
Nhân ngư không quá quan tâm những thứ này, chỉ cần đám điểu nhân không