Trên mặt biển mênh mông, các nhân ngư đang truy đuổi một con khủng long.
Đây là con khủng long cổ dài đã bị trọng thương, vất vả lắm mới xuyên qua Đại Hải Câu vào được tới đây, tất nhiên không muốn phải dời khỏi hải vực dồi dào này, nó ngửa đầu rào rống, bốn cái chân đập "bành bạch" trên mặt nước, cái cổ rất dài hung hắng cắn nhân ngư.
Hàn Trạm bình tĩnh gọi, "Y Tây."
Nhân ngư tên là Y Tây cất tiếng ca, ánh mắt con khủng long trở nên mê man, vô ý thức hoạt động vây chân, chậm rãi bơi khỏi hải vực.
Y Tây vừa ngâm nga, vừa đong đưa đuôi, đuổi theo khủng long cổ dài, những nhân ngư khác cũng theo sát, cho tới khi đuổi con khủng long ra khỏi hải vực.
Nhân ngư đứng bên thấy tâm tình Hàn Trạm có vẻ rất tốt, bơi đến gần hỏi, "Cậu nói xem Lôi Triết có ý gì vậy? Vô duyên vô cớ tập hợp chúng ta đi giết sâu, còn phải đuổi Long tộc đi."
Nhân ngư thực ra rất lười, ngày thường ngoài săn mồi thì chính là ngủ, thời gian còn lại không có việc gì thì nằm trong nước phun bong bóng, cũng không hay tự hỏi, cho nên đến nay vẫn không đoán ra tâm tư Lôi Triết.
Mấy ngày nay bận trong bận ngoài, trong lòng nhân ngư cảm thấy không quá hợp lí.
Hàn Trạm ngước đôi mắt đen sâu thẳm, ngữ điệu bình thản, "Anh muốn biết?"
Nhân ngư gật đầu.
"Tôi hỏi thay anh."
Nhân ngư nọ cuống quít xua tay, "Không không không, vẫn là thôi đi."
Trong lúc này Đông cục cưng đang dẩu mông nhỏ, trồng hoa biển trên mảnh đất trống ngoài cửa.
Phía sau bé có mười mấy con cá đang truy đuổi, chém giết lẫn nhau.
Đông cục cưng nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn lại.
Cá Đầu To lập tức phanh gấp, làm như không có chuyện tiếp tục phun bong bóng.
Đông cục cưng quay đầu lại, cá Đầu To tiếp tục vẫy đuôi, há mồm đuổi theo cá Ngân Vĩ.
Cá Ngân Vĩ hoảng không thấy đường, đâm đầu vào ngực Đông cục cưng.
Đông cục cưng ôm cá Ngân Vĩ, bàn tay nhỏ đè lại đầu cá Đầu To, không vui vẻ hỏi, "Chúng mày không ngoan."
Năm con cá Đầu To này là Đông Quỳ bồi thường cho bé, có hơi hung dữ, thường hay bắt nạt cá Ngân Vĩ, bị Đông cục cưng bắt được nhiều lần, còn không chịu hối cải.
Đông cục cưng cố nghiêm mặt, cá Đầu To cảm thấy hít thở không thông, nó trợn trắng hai mắt, nổi lềnh phềnh không nhúc nhích.
"Biết sai chưa hả?"
Cá Đầu To gian nan lật bụng.
Đông cục cưng phất tay, mặt nhỏ nghiêm túc, "Lần sau không được thế nữa đâu."
Bơi quanh Điện Diêm Vương một vòng, con cá Đầu To sợ tới mức hồn phi phách tán, từ nay cụp đuôi làm cá, không dám lại ỷ lớn hiếp nhỏ nữa.
Đông Quỳ, Nguyên Khê và mấy tiểu nhân ngư khác tới chơi.
"Đông cục cưng." Đông Quỳ ôm một bó hoa biển xinh đẹp bơi tới, đưa bó hoa trên tay cho Đông cục cưng, muốn nói gì đó, nhưng đối diện với đôi mắt trong suốt như đại dương của bé con, tức khắc không thốt ra lời.
Sau một lúc, dưới sự thúc giục của Tác Đồ và Nguyên Khê, nhóc ta lắp bắp nói, "Bọn anh lên mặt biển chơi, em có muốn đi cùng không?"
Đông cục cưng nghiêng nghiêng đầu đáp, "Được ạ."
Từ sau khi trộm cá bị Đông cục cưng bắt được, Đông Quỳ đối mặt với bé luôn cảm thấy không được tự nhiên, thấy bản thân thật xấu, lại còn ăn vụng cá của bé con.
"Vậy mình đi thôi."
Hôm nay Tiểu Hôi Kình trở về khu biển nông trông cá, phòng ngừa những con cá khác tới ăn trộm.
Đông cục cưng tay nắm tay với Nguyên Khê, Đông Quỳ trông mà thèm, lại không có mặt mũi nào đi kéo tay nhỏ của bé con, chỉ có thể mang theo vẻ mặt biệt nữu đi phía sau.
Biểu tình Tác Đồ lạnh lùng, "Đáng đời."
Đông Quỳ héo rũ cúi đầu, vô cùng hối hận.
Vừa bơi ra khỏi mặt nước, các bạn nhỏ phát hiện hôm nay trên biển có rất nhiều điểu nhân, có chút sợ hãi.
Nhìn thấy trên mặt nước có một nhóm tiểu nhân ngư, một con chim màu xám bay tới, nó kêu "Cạc cạc", cất tiếng kêu ngạc nhiên, "Tiểu nhân ngư, cuối cùng cũng gặp cậu."
Đông cục cưng mềm mại gọi, "Mập mập ~"
Chim béo vẫy cánh, "Dạo này cậu bận gì vậy? Không thấy cậu ra đây chơi."
Đông cục cưng cười đôi mắt cong thành hình trăng non, "Nhóc con chuyển nhà rùi ~"
"Vậy hả," chim béo nói tiếp, "Tớ nghe nói chỗ các cậu xuất hiện rất nhiều sâu, còn ăn thịt nhân ngư, cậu không có việc gì thì tốt rồi."
Nhắc tới sâu, vẻ mặt Đông cục cưng hơi sợ hãi, nhưng bé rất tin vào lời ba Già Li nói, "Sâu hông ăn tiểu nhân ngư đâu."
"Các bộ lạc rất thích sâu chỗ các cậu, vừa tê vừa cay, ăn ngon lắm."
"Các cậu còn sâu không? Tớ có thể trao đổi với các cậu."
Đông cục cưng xòe hai bàn tay, "Không còn nữa ~"
Chim ta chép miệng, "Lần sau có sâu thì nhớ tìm tớ nhé." Nó lại tiếp tục lải nhải rầm rì, "Tớ nói cho cậu nghe, Thần Thú hiển linh đấy, không lâu trước đây bộ lạc bên cạnh cầu mưa, Thần Thú thật sự nghe thấy, lập tức cho một đợt mưa to..."
Đông cục cưng cảm thấy hình ảnh mà chim béo miêu tả khá quen, nhưng nghĩ mãi không ra đã nhìn thấy ở đâu.
"Vậy thì rốt rồi ~"
"Đúng vậy đó, vốn tộc trưởng của bọn tớ quyết định chuyển đi, tìm nơi rừng sâu có nguồn nước, may mà trời đổ mưa, giảm bớt thời tiết khô hạn, chúng tớ sẽ không chết đói."
"Sắp tới mùa đông rồi, chúng tớ phải tích nhiều đồ ăn chút, đến mùa đông thì không thể gặp lại nữa."
"Mùa đông?" Đông cục cưng rất lạ lẫm với từ này.
"Mùa đông rất lạnh, còn có tuyết rơi, tiểu nhân ngư vừa phá vỏ như cậu, hẳn là chưa trải qua mùa đông.
Mùa đông không có gì tốt cả, chỉ có thể ở trong động, không thể ra ngoài chơi."
Chim béo phá vỏ sớm hơn Đông cục cưng một năm, đã trải qua mùa đông một lần.
Chính là vào vào lúc chim béo ra đời không lâu, thức ăn khan hiếm, một ngày chỉ được ăn một bữa.
Hơn nữa thời tiết lạnh còn khiến khung xương bọn nó đau, nó không thể không rúc dưới cánh chim ba mình, vượt qua mùa đông dài lạnh giá.
Nhóc chim béo khắc sâu ấn tượng với mùa đông, so với mùa khô còn đáng ghét hơn.
Đúng lúc này có chim Ưng đằng xa rống lên với chim béo, "Hôi Dịch, đi về!"
"Về ngay đây." Chim béo đáp lại, quay lại nói với Đông cục cưng, "Tiểu nhân ngư, tớ phải về đây, lần sau gặp lại nhé!"
Đông cục cưng vẫy vẫy tay nhỏ.
Bé con với nhóm Nguyên Khê chơi trên mặt biển nửa ngày, đến khi cha mẹ nhân ngư trong nhà gọi cả đám về, mới lắc lư đuôi bơi về rừng tảo lớn.
Sắp chạng vạng, các nhân ngư đi ra ngoài đều đã trở lại, rừng tảo lớn lại khôi phục náo nhiệt như trước.
Trong lúc đó có tiểu nhân ngư nhẹ giọng ngâm nga tiếng hát, ai cũng chỉ khe khẽ ca hát, sợ lại giống lần trước,
Đông cục cưng ăn hết nửa con Sí Ngư, còn thừa đẩy cho Hàn Trạm, bé cười ngọt ngào với anh, "Anh ăn chịt nà."
"Nhóc xấu xa." Hàn Trạm chọc chọc trán tiểu nhân ngư, nhặt lên con Sí Ngư bị Đông cục cưng dùng hàm răng gạo