Đang nói chuyện, trên mặt biển lại xuất hiện mấy chục tiểu nhân ngư, cả đám nhìn xung quanh, phát hiện Đông cục cưng đang trên hải đảo bèn bơi qua, "Đông cục cưng, Nguyên Khê, hai cậu không sao chứ?"
Nguyên Khê kinh ngạc nói, "Đông Quỳ, sao các cậu cũng tới đây?"
Đông Quỳ bơi tới ven bờ, lắc lư đuôi cá, "Ba tớ nói rừng tảo lớn không an toàn nên đuổi chúng tớ ra ngoài, chúng tớ không tìm được chỗ nào khác nên tới chỗ các cậu."
Lôi Triết chỉ dẫn đi phần lớn nhân ngư, còn một phần nhân ngư thành niên thì ở lại phòng ngừa lũ Long tộc nhân lúc họ đi vắng làm hại tiểu nhân ngư.
Đinh Lan lặng lẽ theo sau nhóm tiểu nhân ngư, sau cùng mới trồi lên mặt biển, y đánh giá xung quanh hải đảo, diện tích hải đảo rất lớn, trên đảo lại có cây cối xanh tươi xum xuê chặn phần lớn sóng biển.
"Chỗ này không tệ."
Sắc trời đã tối, Hàn Trạm ngước mắt nhìn quanh đải nhỏ, băng trên mặt biển bị sóng biển xô vỡ nát, chỉ còn chút vụn băng, anh nói với Ngải Thụy, "Đêm nay tạm thời ở lại đây qua đêm, chú đi tìm thức ăn đi."
Đinh Lan nói, "Chú cũng đi."
Hải thú bị trận động đất bất ngờ này dọa cho trốn sạch, những con cá nhỏ cũng bị nước biển cuốn đi tận đâu đâu chẳng còn bóng dáng, hai người Ngải Thụy tìm một lúc lâu cũng chỉ bắt được một con hải thú nhỏ.
Con hải thú này cũng chẳng đủ nhét kẽ răng cho mấy chục tiểu nhân ngư, nhưng đói một bữa mà thôi, không đói chết là được.
Trên đường về gặp phải khủng long cổ dài, Ngải Thụy và Đinh Lan liếc nhau, quyết định không kinh động nó, lặng lẽ đi vòng qua khủng long cổ dài, quay về hải đảo.
Ngải Thụy thiên vị một cách trắng trợn, chia phần thịt bụng non mềm nhất cho Đông cục cưng và Nguyên Khê.
Những tiểu nhân ngư khác đều được chia một miếng thịt to bằng bàn tay, Đông Quỳ đáng thương nhất, chỉ được chia nửa cái đầu cá.
Đông Quỳ cầm đầu cá thở ngắn than dài, nhóc ta liếc thấy Tác Đồ chưa động vào miếng đuôi cá bèn nhăm nhe hỏi, "Tác Đồ sao cậu không ăn, đuôi cá ăn không ngon à? Có phải muốn đổi không, nếu thế thì tôi miễn cưỡng đổi với cậu vậy."
Tác Đồ quất đuôi sang, "Ồn ào." Dứt lời cậu nhét đuôi cá vào miệng, nhai hai ba phát rồi nuốt luôn.
Đông Quỳ rên một tiếng, cúi đầu oán hận cắn đầu cá.
Đông cục cưng nhấm nuốt thịt cá, ăn được một nửa thì không ăn nữa, bé ngẩng đầu nói nhỏ, "Đông Đông, em cho anh nhé."
"Đông cục cưng em tốt quá đi." Đông Quỳ vui vẻ bơi qua, còn chưa bơi tới nơi thì đã đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Hàn Trạm, nhóc ta cứng đờ người, "À ờ...Anh không ăn đâu, anh thích ăn đầu cá hơn."
Hàn Trạm vươn tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông cục cưng, "Nhóc con không ăn nữa à?"
Đông cục cưng lắc đầu, "Nhóc con không đói bụng." Rồi đưa miếng thịt cá cho Hàn Trạm, "Anh ăn đi."
Hàn Trạm nhận miếng thịt nhưng cũng không ăn, anh cúi đầu nghĩ xem khả năng bắt được cá Đầu To trước lúc trời tối cao bao nhiêu.
Đông cục cưng nhớ tới chuyện gì đó, vội vàng nhảy khỏi cánh tay anh, lắc lư đuôi bơi đi, "Cá của nhóc con."
Hàn Trạm còn chưa định thần thì Đông cục cưng đã vuột khỏi tay anh.
Sau khi động đất xảy ra, đám cá mà Đông cục cưng nuôi đều đã bị nước biển cuốn đi.
Sợ Đông cục cưng nghe xong sẽ buồn nên Hàn Trạm không nói với bé, không ngờ Đông cục cưng vẫn nhớ.
Nhưng đúng lúc này, từng con cá bỗng nhảy khỏi mặt nước, tung tăng nhảy nhót, sau đó bơi về phía họ.
Cuối cùng nhóm Đông Quỳ cũng nhìn rõ, đó là Sí Ngư, cá Đầu To, còn cả cá Ngân Vĩ.
"Nhiều cá quá đi mất!" Các bạn nhỏ kinh ngạc hô.
Đông cục cưng bơi qua ôm lấy một con cá Ngân Vĩ, bàn tay nhỏ bé xoa xoa đầu cá, bé cười híp mắt, "Cá của nhóc con."
Đông Quỳ sợ ngây người, "Đây đều là cá Đông cục cưng nuôi hả? Chúng nó thế mà tìm được em này!"
Đông cục cưng gật đầu, "Ừm ừm."
"Hu hu ~" Đông Quỳ đột nhiên buồn phát khóc, "Cá của anh không còn nữa."
Hill và mấy tiểu nhân ngư khác nhớ tới cá của mình cũng buồn theo, "Cá của bọn tớ cũng không còn nữa."
Đông cục cưng mím môi, "Cá sẽ về."
Nguyên Khê vốn là cũng thấy buồn nhưng nghe thấy lời Đông cục cưng thì yên tâm hơn, cậu rất tin tưởng bé, nếu Đông cục cưng nói cá sẽ quay về thì chắc chắn chúng sẽ về.
Hàn Trạm định bắt một con cá Đầu To cho Đông cục cưng ăn.
Đông cục cưng dụi dụi mắt nói, "Nhóc con mệt, buồn ngủ."
Hàn Trạm cảm thấy tâm trạng Đông cục cưng không tốt, anh duỗi tay bế tiểu nhân ngư lên, "Tới bên anh nào."
Đông cục cưng dựa vào lòng anh, nhắm mặt lại ngủ nhưng hàng lông mày vẫn níu chặt không giãn ra.
Nhà của họ vẫn còn ở rừng tảo lớn, lo buổi tối sẽ có hải thú tập kích, nhóm tiểu nhân ngư ghé đầu vào nhau ngủ còn Ngải Thụy và Đinh Lan dọn sạch đống băng vụn xung quanh thì về trông mấy đứa nhỏ.
Có tiểu nhân ngư ngủ không ngoan, ngủ một lúc đã bơi tít ra xa, may mà Đinh Lan kịp thời phát hiện, nếu không sáng hôm sau đứa nhóc tỉnh lại chắc sẽ thấy mình đang ở một nơi lạ hoắc nào đó.
Hôm nay tuy bị sợ nhưng không gặp nguy hiểm, màn đêm nặng nề buông xuống, đáy biển dần khôi phục sự bình yên.
Ngày hôm sau, đám cá mà nhóm Đông Quỳ nuôi quả nhiên tìm về, Đông Quỳ kích động đến mức ôm lấy cá Đầu To hôn chụt chụt.
Cá Đầu To ghét bỏ quẫy nước đầy mặt Đông Quỳ.
Ngải Thụy măng theo nhóm tiểu nhân ngư trở lại khu biển nông, hợp lại với nhóm nhân ngư được phân công ở lại.
Họ còn rất nhiều chuyện phải làm.
Hàn Trạm và một số người quay về rừng tảo, những cây tảo to lớn bị sóng biển nhổ tận gốc, đám hải thú nhỏ cũng chẳng thấy đâu.
Nham thạch đáy biển để lại một cái khe rãnh rất dài, sâu không thấy đáy.
Hàn Trạm và các nhân ngư khác chuyển nhà đá ra khỏi rừng tảo lớn, trong thời gian ngắn rừng tảo không thể khôi phục lại như ban đầu, họ cần chuyển nhà.
Không bao lâu nữa là đến mùa mưa, họ quyết định quay lại khu biển nông.
Có nhân ngư không muốn tới khu biển nông sống, mãi Lôi Triết mới đi, họ không muốn bị ai kiểm soát nữa.
Họ hếch cằm, tỏ vẻ không phục, "Vì sao bọn tôi phải nghe cậu hả Hàn Trạm!"
Hàn Trạm hất đuôi đập vỡ một tảng đá lớn, "Chúng ta cần nói chuyện cẩn thận."
Các nhân ngư biến sắc.
Không biết Hàn Trạm và Ngải Thụy giải quyết như thế nào mà sau đó không có nhân ngư nào nhắc lại chuyện tách ra nữa.
Khu biển nông cũng có nguy hiểm, nơi này không ngăn được gió lốc đáy biển.
Không có ai biết gió lốc lần sau sẽ tới khi nào, nếu không thể giải quyết vấn đề này kịp thời thì lần gió lốc tới họ sẽ lại phải chuyển đi.
Hàn Trạm không yên tâm để Đông cục cưng ở lại Tiểu Thạch Ốc một mình bèn mang giường vỏ sò và tất cả trân châu, dạ minh châu sáng lấp lánh sang nhà mình, để trên giường đá.
Đông cục cưng đi theo sau Hàn Trạm như cái đuôi nhỏ, "Anh không vui ạ?"
Hàn Trạm khom lưng bế tiểu nhân ngư lên bỏ vào giường vỏ sò, "Không có, anh đang nghĩ một số chuyện thôi."
Hai tay Đông cục cưng vịn vào giường vỏ sò, "Anh đang nghĩ gì vậy?"
"Anh đang nghĩ, nếu gió lốc tới, chúng ta nên trốn đi đâu?"
Đông cục cưng hoang mang hỏi, "Vì sao chúng ta phải trốn?"
"Bởi vì nhà chúng ta không chống chịu được gió lốc."
Đông cục cưng vung tay miêu tả, "Chúng ta có thể xây một căn nhà thật lớn thì sẽ không sợ gió lốc nữa."
Hàn Trạm ngẫm nghĩ, thực ra Đông cục cưng nói rất có lí.
Tộc giao nhân luôn sống quần cư, họ sống quanh những ngọn núi biển, chung quanh trồng đầy tảo lớn, mỗi lần gió lốc tới đều chuẩn bị kỹ càng nên dù nhà ở thấp bé bện bằng hải tảo cũng có thể ngăn cản được cơn lốc.
Hàn Trạm tìm Ngải Thụy