"Anh ơi, muốn giường tròn."
Vì vậy Hàn Trạm làm giường đá hình tròn.
"Anh ơi, cửa sổ cũng tròn."
Hàn Trạm hơi khựng lại, rồi lại làm của sổ hình tròn.
"Anh ơi, nhóc con muốn có hoa."
Vì thế Hàn Trạm lại khắc thêm mấy bông hoa lên vách tường.
Đông cục cưng chống nạnh bơi vòng quanh căn phòng nhỏ, hài lòng cười híp mắt, bé còn đặc biệt hái một bó hoa biển rất đẹp treo lên nóc nhà.
Còn dán thêm sao biển lên vách tường, ngoài cửa thì treo chuỗi vỏ sò, cuối cùng thì gắn dạ minh châu sáng lấp lánh lên trần nhà.
Chẳng mấy chốc mà một ngôi nhà tròn tròn đã hiện lên trước mắt mọi người.
Đông cục cưng vui vẻ đi ra đi vào mấy lần mới nhận ra được có gì đó không đúng, vì sao bên trong chỉ có một gian phòng, vậy nhóc con ngủ ở đâu?
"Anh ơi, anh ơi!"
Hàn Trạm duỗi tay hất đám đá vụn trên cửa sổ, bình thản ngước mắt nhìn tiểu nhân ngư đang nhào tới, vươn tay đón bé, "Sao vậy?"
Đông cục cưng ghé vào bên vai không bị thương của Hàn Trạm, chu môi, nói to, "Nhóc con không có phòng!"
Biểu cảm trên mặt Hàn Trạm như là đột nhiên bừng tỉnh, "À, anh quên mất."
Đông cục cưng sốt ruột, vây đuôi như chiếc bàn chải nhỏ quét qua quét lại, "Vậy nhóc con ngủ ở đâu?"
Hàn Trạm mơn trớn mái tóc đen nhánh của tiểu nhân ngư, "Nhóc con có thể ở nhà anh."
Đôi mắt xanh lam của Đông cục cưng không ngừng nhìn vào trong phòng, ánh mắt ngập tràn khát vọng, nhưng mà, nhưng mà nhóc con rất thích nhà tròn tròn.
Hàn Trạm bất đắc dĩ, đại khái đã hiểu thế nào là nhấc đá đạp vào chân mình, "Nhóc con có thể ngủ ở đây."
"Đây là nhà nhóc con."
Đông cục cưng kích động nâng mặt anh, chu miệng hôn cái "chụt" lên má anh.
Trái tim Hàn Trạm tức khắc tan chảy.
Bên kia nhóm tiểu nhân ngư cũng đã làm xong nhà cho mình, Đông Quỳ vui vẻ nhảy lên, "Đông cục cưng Đông cục cưng! Em mau ra xem nhà anh làm này."
Đông cục cưng nhìn sang, vừa liếc đã thấy căn nhà xấu nhất trong số những căn nhà muôn hình muôn vẻ.
Căn nhà nhỏ của Nguyên Khê rất ngay ngắn, thứ khác biệt duy nhất là đằng trước có một ban công to to, trên đó rải đầy hoa biển, đẹp như một hoa viên nhỏ.
Còn nhà của Hill thì có mái hình tam giác nhọn nhọn.
Cứ như vậy, nhóm tiểu nhân ngư chính thức định cư ở khu biển nông.
Sau khi Đông cục cưng làm nhà xong thì vội vàng bơi tới Hải Thành cõng Tác Đồ sang.
Nhóc ta đắc ý chỉ vào căn nhà trông như tổ ong, giới thiệu với Tác Đồ, "Cậu xem, đây là nhà tôi làm cho cậu đấy."
Tác Đồ im lặng mấy giây, khó khăn từ chối, "Không cần, cậu giữ lại mà ở, tôi sẽ tự làm." Dứt lời, Tác Đồ xoay người, nhịn đau quẫy đuôi, định tìm đại một chỗ nào đó ngủ qua đêm.
Đông Quỳ vội vàng túm chặt Tác Đồ lại, "Cậu đừng có ngại."
Gân xanh trên trán Tác Đồ giật giật, cáu kỉnh nói, "Cậu buông tay ra."
Đông Quỳ thần kinh thô hoàn toàn không phát hiện ra cảm xúc của Tác Đồ đang trên bờ bùng nổ, nhóc ta kéo Tác Đồ vào trong nhà.
"Cậu xem giường tôi làm cho cậu này."
Tác Đồ bị thương hành động không tiện, dễ dàng bị Đông Quỳ túm vào, cậu cúi đầu nhìn giường đá, trên đó trải lớp giao tiêu rất dày.
Đông Quỳ liến thoắng không ngừng, "Giao tiêu là tôi cướp của cha đấy, Đông cục cưng nói, trải giao tiêu lên, buổi tối sẽ ngủ thoải mái hơn chút, cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi bắt cá cho cậu."
Tâm trạng cáu kỉnh của Tác Đồ lắng xuống một cách kỳ lạ, cậu vỗ vỗ đầu Đông Quỳ, dặn dò, "Về sớm một chút."
Đông Quỳ gật đại mấy cái rồi vội vội vàng vàng bơi ra ngoài giống như chó hoang thoát cương, lập tức mất dạng, nhìn dáng vẻ là biết không để lời mình nói vào trong lòng.
Tác Đồ hơi đau đầu, chỉ sợ Đông Quỳ chơi chán chê rồi mới biết đường trở về.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, Đông cục cưng ngủ trong căn nhà tròn tròn mơ một giấc mơ ngọt ngào.
Mà lúc này ở Đại Hải Câu.
Già Li vung đuôi đập lên mặt nhân ngư đuôi xanh, "Nhân ngư Isbela sao còn chưa tới, định từ bỏ các ngươi à?"
Gần đây Già Li rảnh rỗi không có việc gì làm bèn chơi đùa với đám nhân ngư tới từ Isbela, mấy này nay, mặt đám Thanh Triết sưng to rõ ràng.
Thanh Triết không nhịn được sụt sịt một tiếng, gã đúng là phát sợ nhân ngư trước mặt, "Ngài đừng đánh, đừng đánh nữa, tôi thực sự không biết."
Mấy ngày trước, Lôi Triết thả mấy nhân ngư Isbela về nói cho vương của chúng – Noy, rằng nếu muốn chuộc lại đám nhân ngư này thì lấy lãnh hải ra đổi.
Không biết Noy có chịu đổi không.
Nơi biển sâu rộng lớn vô ngần, có một tòa Hải Thành được tạo nên từ san hô và tảo lớn, khung cảnh nguy nga tráng lệ, sừng sững nơi đáy biển.
Mà ở chính giữa hải Thành có mấy tòa cung điện được xây dựng từ vô vàn trân châu, vô cùng lộng lẫy xa hoa.
Trân châu là nước mắt giao nhân rơi xuống hóa thành, chúng rất nhỏ, có thể tưởng tượng được muốn kiến tạo một cung điện quy mô lớn như thế này đã có biết bao giao nhân khóc cạn nước mắt.
Nghe nói khi giao nhân khóc đến tận cùng, không thể khóc được nữa, thứ chảy ra chính là huyết lệ đỏ thẫm.
Một nhân ngư đuôi xanh từ tẩm cung bơi ra, vừa bơi vừa chơi đùa với mấy viên trân châu màu đỏ trong tay, Thanh Lưu lập tức tiến lên nghênh đón, "Vương."
"Thất bại?"
"Tin tức chúng tôi nhận được là sai, hải vực Atlantis có hơn mười nhân ngư vô cùng mạnh, chúng tôi không phải đối thủ của họ, Thanh Lưu và mấy người khác bị họ bắt làm tù binh, bảo ngài, bảo ngài..."
Nhân ngư đuôi xanh mất kiên nhẫn nhướng mày, "Nói!"
Thanh Lưu ngẩng đầu nhìn nhân ngư đuôi xanh, thận trọng đáp, "Bảo ngài lấy một nửa lãnh hải ra trao đổi."
Nhân ngư đuôi xanh bóp nát mấy viên trân châu trong tay, gã nhếch mép, "Được, được lắm."
"Đi, theo ta tới chỗ vương hậu của các ngươi." Nhân ngư đuôi xanh ghét bỏ vẫy vẫy tay, trân châu giờ đã hóa bột mịn tản vào trong nước biển.
Nhân ngư đuôi xanh đó chính là kẻ thống trị hải vực Isbela, Noy.
Thanh Lưu lén nhìn đồ văn hình vương miện trên trán Noy, nỗi bất an trong lòng biến mất, hắn vô cùng tin tưởng rằng Noy chính là hóa thân của Hải Thần.
Isbela của họ sẽ trở thành hải vực mạnh nhất đại dương.
Vách tường bên trong tẩm cung của vương hậu được điểm xuyết rất nhiều trân châu vàng, khiến toàn bộ cung điện vô cùng lộng lẫy huy hoàng, Noy bơi vào trong, thị vệ giao nhân canh cửa lập tức quỳ lạy, "Vương."
Noy thậm chí còn chẳng thèm nhìn giao nhân đê tiện lấy một lần, lướt thẳng qua họ.
Sau đó nhóm giao nhân nghe thấy bên trong vang lên một giọng nói vừa lười biếng vừa quyến rũ, "Tôi còn tưởng là ai, thì ra là vương của chúng ta, sao hôm nay rảnh rỗi đến thăm tôi thế."
Noy bơi qua nắm cằm nhân ngư giống cái, ép ả nhìn thẳng hai mắt mình, "Nina, cô nói nhân ngư Atlantis không mạnh, tôi tin cô,