Gió biển nóng nực thổi qua mặt biển cuốn lên những gợn sóng lăn tăn, trong không khí phảng phất mang theo vị mặn đặc trưng của biển.
Mùa khô sắp tới, thời tiết cũng dần nóng lên.
Vùng biển này đã hơn mười ngày không có mưa, chỉ sợ sẽ lại giống năm trước khô hạn liên tục mấy tháng trời.
Thời tiết khô hạn không ảnh hưởng nhiều tới nhân ngư, còn đám điểu nhân trên lục địa có lẽ sẽ quay lại.
Nhưng đây không phải chuyện mà Nguyên Khê lo.
Cậu phe phẩy chiếc đuôi ánh vàng, nổi lên mặt biển, ánh sáng mạnh chiếu vào mắt khiến cậu không mở mắt nổi, cậu giơ tay che trên trán, nhẹ giọng gọi, "An Cách – An Cách em ở đâu –"
Sau khi biết Đông cục cưng lén đi theo, An Cách khóc lóc ầm ĩ mấy ngày, thậm chí còn có ý định nhân lúc Liên Phiến và mọi người không chú ý cõng theo tay nải nhỏ trốn đi tìm Đông cục cưng.
Nhưng trên đường bị Nguyên Khê phát hiện thế là bị tóm về.
Nguyên Khê thấy An Cách gần đây hơi ủ rũ không vui bèn dẫn nhóc ra ngoài bắt cá, đi tới nhà Liên Phiến, y nói An Cách đã đi chơi rồi.
Nguyên Khê tìm quanh đó một vòng cũng không thấy An Cách, cậu không khỏi lo lắng, An Cách sẽ đi đâu đây?
Gọi vài câu không thấy đáp lại, Nguyên Khê bừng tỉnh nhớ ra An Cách phá vỏ chưa tới một tháng, còn chưa học được cách ca hát, tất nhiên sẽ không thể đáp lại mình.
Nguyên Khê không còn cách nào, chỉ đành đi xa hơn tìm kiếm.
Cho đến tận khi Nguyên Khê đã bơi xa, một bóng đen lặng lẽ nổi lên mặt nước, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện ra gã đang ấn một tiểu nhân ngư trước ngực.
"Ưm ưm ưm..." Anh Nguyên Khê ơi mau tới cứu em!
An Cách sốt ruột muốn hét lên nhưng miệng bị bịt kín, An Cách có cố thế nào cũng không thể phát ra tiếng.
Nhân ngư giống đực đuôi xanh đang bắt An Cách hung tợn uy hiếp, "Câm miệng!"
Nghe vậy An Cách càng giãy giụa kịch liệt hơn, móng tay nhòn nhọn cấu lên bả vai đối phương, cái đuôi nhỏ đập mạnh vào cánh tay gã.
"Srrr ---" gã nhân ngư ăn đau hít vào một hơi, gã hạ giọng dỗ, "Nhóc đừng có lộn xộn thì ta sẽ không làm nhóc bị thương, chỉ cần tới được Rãnh Biển ta sẽ thả nhóc ra, nếu nhóc gọi những nhân ngư khác tới ta sẽ nuốt chửng nhóc đấy!"
Nhân ngư đuôi xanh kia chính là Thanh Triết.
Có trời mới biết khoảng thời gian gã ở Donica có bao nhiêu khốn khổ, từ đầu đến cuối kỳ sinh sản bọn gã chỉ là công cụ phát tiết cho đám nhân ngư giống cái kia, Thanh Triết suýt chút nữa bị ép khô.
Đến khi kỳ sinh sản kết thúc thì lại bị coi như nô lệ mà sai khiến, nếu chọc đám nhân ngư giống cái kia không vui còn bị đánh.
Nhớ lại những ngày tháng đen tối kia, Thanh Triết khóc không ra nước mắt.
Hai ngày trước gã nhờ một nhân ngư giống đực khác bọc lót cho mình, gã đảm bảo rằng chỉ cần gã quay lại được Isbela sẽ lập tức dẫn nhân ngư tới cứu bọn họ, đối phương mới đồng ý giúp.
Vất vả lắm mới trốn khỏi Donica, vừa ra ngoài gã sững sờ luôn, trước mặt bây giờ là đại dương mệnh mông, gã không biết đi hướng nào.
Gã chưa từng tới hải vực này, nếu bơi về từ Donica mà không biết phương hướng thì cả đời này gã chưa chắc có thể tìm thấy Isbela.
Vì vậy gã chỉ còn cách tới Rãnh Biển của Atlantis rồi thông qua Rãnh Biển trở về Isbela.
Gã cẩn thận tránh đội tuần tra, đang lúc thấy may mắn thì bị tiểu nhân ngư này phát hiện.
Nếu không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, gã dứt khoát tóm luôn tiểu nhân ngư theo, nếu bị Lôi Triết phát hiện còn có thể lấy tiểu nhân ngư ra uy hiếp để hắn thả mình đi.
An Cách trước giờ to gan, đâu có sợ sự đe dọa của Thanh Triết, nhóc chỉ phiền muộn bản thân quá yếu bị nhân ngư xấu xa bắt được, nếu bị anh Đông cục cưng biết chắc chắn sẽ cười nhạo mình.
An Cách nóng nảy quẫy đuôi, hận không thể cắn Thanh Triết mấy miếng cho hả giận.
Thanh Triết nhớ mang máng phương hướng tới Rãnh Biển, gã bịt chặt miệng An Cách, hất đuôi bơi về phía mặt trời mọc.
Nguyên Khê tìm một hồi lâu cũng không thấy An Cách, khi cậu về Hải Thành thì phát hiện An Cách vẫn chưa về.
Thằng nhóc này hơi tùy hứng thật nhưng cũng rất thông minh, nói không chừng lại lén đi tìm Đông cục cưng.
Nguyên Khê vội vàng đi tìm Liên Phiến, nói với y không tìm thấy An Cách.
Liên Phiến cau mày, "Làm phiền cháu rồi Nguyên Khê, để chú và La Đức đi tìm xem."
Ban đầu Liên Phiến cũng không quá lo lắng, An Cách dù sao cũng chỉ là tiểu nhân ngư, không thể bơi khỏi hải vực trong thời gian ngắn.
Nhưng đến khi y và La Đức lật tung khu vực lân cận lên cũng không thấy An Cách thì họ mới ý thức được rằng An Cách có lẽ đang gặp nguy hiểm.
Vẻ mặt La Đức nghiêm trọng, "Anh đi tìm Lôi Triết!"
Mà lúc này tại Wallen cách Atlantis hàng chục ngàn km, nơi này nằm cùng vĩ tuyến tới Atlantis, cũng rất nóng bức.
Mặt trời sau giờ ngọ hun nóng mặt biển, dù là khu biển nông cách mặt nước mười mấy mét vẫn cảm nhận được ánh nắng mãnh liệt.
Đông cục cưng mất sức ghé lên lưng Hàn Trạm, giống chú cún con thè lưỡi thở dốc.
Họ đi khỏi đảo nhỏ từ lúc sáng sớm mà bây giờ mới bơi tới phạm vi Wallen.
Đông cục cưng bơi chậm, không theo kịp Hàn Trạm nên đành để Hàn Trạm ôm.
Đông cục cưng không muốn bị ôm bèn chủ động bò lên lưng anh, ghé vào ngủ thiếp đi.
Bé bị nóng đến tỉnh giấc, gương mặt nóng bừng, hơi khó chịu.
Đông cục cưng biết anh mệt, sợ bị anh phát hiện nên chỉ đành he hé miệng thở dốc.
Lòng Hàn Trạm hơi xót, anh bỗng hối hận đã lừa nhóc con ra, nếu bé còn ở khu biển nông thì đã có thể thoải mái chơi đùa mà không cần vất vả ngày đêm lên đường như thế này, ăn không ngon ngủ không yên.
Họ dừng lại ăn chút thịt cá rồi lại tiếp tục lên đường.
Sau khi ăn no, Đông cục cưng ghé vào lưng Hàn Trạm ngủ tiếp.
Ngay khi Đông cục cưng đang mê man thì nghe thấy âm thanh kích động của Kyle, âm thanh như pháo nổ bên tai, "Tới rồi, chính ở ở phía trước!"
Phía trước không xa loáng thoáng xuất hiện một hải đảo, diện tích rất lớn, trên đảo có vài ngọn núi như đột ngột mọc lên từ mặt đất, cao ngất trong mây.
Nhóm Hàn Trạm nhìn thấy hải đảo không khỏi phấn chấn, nhanh chóng bơi qua, cũng dần thả lỏng cảnh giác với Kyle.
Nhưng họ bơi hồi lâu mà hải đảo vẫn cách họ rất xa, dường như họ không kéo gần khoảng cách chút nào.
Hàn Trạm nhận ra có điều không thích hợp, anh quay đầu lại nhìn, Già Li, Ngải Thụy đều ở đây, chỉ có Kyle không thấy đâu, "Kyle đâu?"
Ngải Thụy đột nhiên phản ứng lại, vừa quay đầu thì thấy bên cạnh trống không, Kyle đã biến mất.
"Gã vừa nãy còn ở đây."
Nước biển xung quanh còn lưu lại chút hơi thở của Kyle, chắc chắn gã còn chưa bơi xa.
Đông cục cưng chỉ về phía hải đảo bên cạnh, "Con nhìn thấy, nhân ngư xấu xa ở đằng kia."
Hàn Trạm quyết đoán nói, "Đuổi theo!"
Dứt lời, anh vươn tay ra sau đè lại đuôi tiểu nhân ngư, "Nhóc con phải ôm chặt anh."
Đông cục cưng ngoan ngoãn ôm sát cổ Hàn Trạm.
Đuổi theo mấy dặm, họ nhìn thấy một tòa đảo khác, vậy mà rất giống hải đảo vừa nhìn thấy, ngay cả mấy ngọn núi cũng giống như đúc.
Ngải Thụy lộ ra vẻ kinh ngạc, cảm thán nói, "Đây chính là thần tích."
Đông cục cưng mấp máy môi, nghĩ thầm không phải đâu, nhưng bé không nói được nguyên do, cứ cảm thấy đây không phải thần tích.
Nhưng dù sao thì họ cũng đã tìm được hải đảo chân chính.
Bơi đến gần hải đảo Ngải Thụy nhác thấy bờ biển có bóng người thoáng qua, "Là Kyle!"
Kyle quay đầu thấy nhóm Hàn Trạm đã đuổi kịp, lập tức biến đuôi thành hai chân, có lẽ do không quen dùng chân đi đường nên gã bò lên bờ biển rồi loạng choạng chạy lên đảo.
"Đừng để gã chạy!" Ngải Thụy vọt qua, vừa bơi tới bờ biển lập tức đổi thành hai chân, đuổi theo sau Kyle.
Hắn chạy nhanh, không bao lâu đã đuổi kịp Kyle.
Ngải Thụy nhấc chân đá, Kyle ngã người về trước, "bịch" một tiếng té sấp mặt trên nền cát.
Già Li và Hàn Trạm cũng biến ra hai chân bước nhanh trên bờ cát.
"Ngươi dám lừa ta!" Già Li nổi trận lôi đình, chạy tới túm lấy tóc Kyle, "Thần lực có phải ở đây không?!"
Gương mặt tuấn tú của Kyle bị dính một lớp cát mỏng, trông hơi chật vật buồn cười, gã liên tục nói, "Đúng đúng đúng, chính là ở đây."
Già Li vung tay, móng tay xẹt qua cứa rách cổ gã, y lạnh lùng nói, "Nếu ngươi còn dám lừa ta, ta chắc chắn sẽ giết ngươi."
Kyle che cổ, máu tươi chảy ra từ kẽ ngón tay, nhiễm đỏ lồng ngực.
Lần này chỉ là cảnh cáo nho nhỏ của Già Li, nếu còn có lần sau sẽ trực tiếp giết luôn.
Cũng trách họ lơ là cảnh giác với Kyle, lúc sắp tới lại để gã chạy thoát.
"Thần lực ở đâu?"
"Ở trên núi." Kyle ngẩng đầu nhìn mấy ngọn núi, chỉ vào ngọn núi cao nhất.
Đã gần chạng vạng, họ chờ không kịp nữa.
Ngải Thụy túm tay Kyle dẫn đầu trèo lên núi.
Núi non trập trùng mà nhóm Hàn Trạm chưa từng leo bao giờ, mất rất nhiều sức lực mới trèo đến lưng chừng núi.
Lúc này hoàng hôn đã treo ngang sơn cốc, ánh chiều tà chiếu lên người họ, tóc bị mồ hôi thấm ướt dính chặt vào mặt.
Trên người Hàn Trạm đã đầm đìa mồ hôi.
Đông cục cưng vươn tay lau mồ hôi cho Hàn Trạm, không để ý cái mũi nhỏ của mình cũng lấm tấm mồ hôi.
Ngón tay Hàn Trạm dễ dàng cắm vào khe đá, cố định thân thể trên sườn núi, anh vươn một tay nắm lấy tay Đông cục cưng, "Nhóc con đừng lộn xộn, cẩn thận ngã."
"Vâng ~" Đông cục cưng đỡ đỡ vòng hoa trên đầu ôm chặt cổ Hàn Trạm.
Cho đến tận khi hoàng hôn lặng lẽ chìm vào sơn cốc mang đi ánh tà dương cuối cùng, trên đảo trở nên vô cùng yên tĩnh, thường xuyên nghe thấy âm thanh sột soạt từ trong rừng truyền tới.
Trời đã hoàn toàn tối đen, dù thị lực có tốt đến mấy cũng không thể tiếp tục leo lên, họ không thể không qua đêm trên núi.
Ngải Thụy và Già Li dứt khoát đào một hang động trên sườn núi.
Hàn Trạm phát hiện một cây ăn quả gần đó bèn tiện tay hái mấy trái, anh ăn thử trước, hơi ngọt, giống với trái cây trên đảo của Lạc Tịch.
Đông cục cưng chia trái cây cho mọi người còn bé thì ăn một trái, bé cắn từng miếng nhỏ, không nỡ một lần ăn hết.
Hàn Trạm nắm quả trong tay, không ăn, chờ Đông cục cưng ăn xong bèn đưa cho bé.
Đông cục cưng vươn tay vuốt da môi bong tróc của Hàn Trạm, rầu rĩ nói, "Anh ăn đi, không được cho em."
Trong lòng Hàn Trạm vừa chua vừa ngọt, "Được, anh ăn."
Nhân ngư dù sao cũng là cá, không thể rời nước quá lâu, may mà khi họ lên bờ đã chạng vạng, ánh mặt trời không quá mãnh liệt, nếu mà là ánh nắng buổi trưa, họ phơi nắng cả buổi chắc chắn sẽ mất nước mà chết.
Họ rời khỏi nước đã quá lâu, trên người vừa khô vừa ngứa, nhân ngư thành niên còn có thể nhịn được, Đông cục cưng thì khác, mỗi khi nghĩ đến bé phải nhẫn nhịn chịu đựng trái tim Hàn Trạm lại co rút đau đớn.
Già Li dựa vào vách đá nghỉ ngơi, y duỗi tay ôm Đông cục cưng vào lòng, bẻ trái cây đút vào miệng bé.
Cuối cùng cũng dỗ Đông cục cưng ăn thêm được mấy quả.
Một quả chỉ có thể miễn cưỡng giải khát, không thể giảm bớt tình trạng hai chân khô khốc thiếu nước, còn không bằng để lại hết cho Đông cục cưng ăn.
Một đêm dài trôi qua.
Trời đã sáng, họ ra khỏi sơn động tiếp tục leo lên trên, lần này họ đã thuần thục hơn, trèo nhanh, không bao lâu sau đã leo lên đỉnh núi.
Đây là một ngọn núi lửa chết, từ đống nham thạch nguội có thể thấy nó đã mấy vạn năm không bùng phát.
Sau khi núi nửa phun trào, dung nham chồng chất tắc quanh miệng núi lửa, sau khi nguội hình thành một hõm chảo, thời gian dài, tích nước thành hồ.
[chú thích]
Kyle thở hổn hển nói, "Thần lực ở dưới đáy hồ."
"Tôi xuống tìm." Hàn Trạm buông Đông cục cưng xuống giao cho Già Li.
Sau đó anh nhảy xuống nước, đuôi cá màu đen hất ra một đám bọt sóng.
Hàn Trạm tìm kiếm kỹ càng từng ngóc ngách dưới đáy hồ.
Xuống sâu chút nữa anh cảm nhận được nhiệt độ hồ nước ấm dần lên, đáy hồ có một cụm ánh sáng nhu hòa.
Hàn Trạm hơi động lòng, anh vội vàng bơi xuống, hai tay nâng cụm ánh sáng nhu hòa lên, nó rất ấm áp.
Anh nghĩ thầm, nhóc con chắc sẽ rất thích.
Cụm sáng hình như rất thân cận Hàn Trạm, một ít ánh sáng chui vào người anh, cảm giác mệt mỏi mấy ngày nay gần như không còn.
Hàn Trạm cảm thấy nó như có sinh mệnh, loại cảm giác này vô cùng quen thuộc, làm anh không khỏi nghĩ tới tiểu nhân ngư.
Đôi mắt lam long lanh của Đông