Lôi Triết vẫy tay với Đông cục cưng, "Nhóc con, vào nhà đi, đến nơi chúng ta sẽ gọi con."
"Vâng ~." Đông cục cưng lắc lư đuôi bơi vào trong phòng nhỏ, bé ghé vào cửa sổ tròn xoe mắt nhìn ra ngoài, sau đó phòng chao đảo, cả căn phòng đá bị nhấc lên khỏi đáy biển, Đông cục cưng sợ hãi co đuôi lên.
Cảnh vật bên ngoài nhanh chóng lùi về sau, Đông cục cưng cảm thấy rất thú vị, bé thả đuôi xuống rồi che miệng cười khúc khích.
Suốt đường đi nghe tiếng cười vui vẻ của tiểu nhân ngư, Già Li cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, khiêng Tiểu Thạch Ốc bơi nhanh hơn.
Dưới đáy biển, có một nhân ngư tóc đen đang đi săn, khóe mắt liếc thấy một tảng đá lớn di chuyển, nhân ngư tóc đen kinh ngạc nhướng mày, nhìn kỹ lại thì thấy, có hai nhân ngư đang khiêng tảng đá.
Hắn lại nhìn kỹ hơn chút nữa, ha! Hai nhân ngư này hắn biết, nhân ngư tóc đen vội vàng vẫy tay, "Già Li –– các cậu chuyển nhà à –– muốn chuyển đến đâu?"
Già Li thấy đó là nhân ngư tóc đen, vẻ mặt y gian trá, cố ý nói, "Chúng tôi dọn đến sát vách nhà anh đấy, có vui không –– "
Nhân ngư tóc đen dừng tay, cá lớn thoát khỏi tay, cái đuôi quất lên mặt hắn, thong thả bơi đi mất.
Con mồi bỏ chạy cũng không kịp đuổi theo, hắn bơi tới vươn vai hỗ trợ khiêng đá, nói, "Già Li, cậu gạt tôi đúng không?"
Già Li hừ một tiếng phớt lờ hắn.
"Ha ha ha ~ " đúng lúc đó trong phòng vang lên tiếng cười ngọt ngào của tiểu nhân ngư, nhân ngư tóc đen tìm tòi nhìn vào, híp mắt mỉm cười, "Xin hỏi bên trong là nhóc con nhà Già Li phải không?"
"Nhóc con, đây ~ " Đông cục cưng nghe thấy có người gọi tên bé, vội vàng giơ móng vuốt lên.
Nhân ngư tóc đen nỗ lực nhìn, cuối cùng cũng thấy trên giường vỏ sò có một tiểu nhân ngư nhỏ nhắn xinh đẹp đang cười tủm tỉm ngọt ngào, nhìn hắn với đôi mắt xanh biếc long lanh, "Quả nhiên đáng yêu như Fia nói, rất muốn ôm..."
Hắn chưa nói xong, đã cảm nhận được sát khí, hắn quay đầu lại bắt gặp ánh mắt tức giận đùng đùng của Già Li, nhân ngư tóc đen cười khan hai tiếng, "Tôi chỉ nói thôi mà."
Đôi mắt hẹp dài của Già Li trừng lên tròn xoe, "Nói cũng không được, muốn có đứa nhỏ thì tự đi mà sinh."
"Tôi đây không phải là chưa tìm được bạn đời sao..." nhân ngư tóc đen rất là vô tội nói.
Lôi Triết nhàn nhạt liếc hắn, "Ngải Thụy, chờ anh tìm được bạn đời rồi nói tiếp."
Đau tim, Ngải Thụy ôm ngực, nếu hắn có thể tìm được bạn đời, sao phải độc thân mấy chục năm chứ.
Ngải Thụy cùng một tộc với Lôi Triết, lớn hơn Lôi Triết mười mấy tuổi, thực lực cũng không kém, theo lý thuyết sẽ có rất nhiều nhân ngư giồng cái theo đuổi hắn trong kỳ sinh sản.
Lôi Triết nhớ khi bản thân vừa phá vỏ, Ngải Thụy đã là nhân ngư trưởng thành, cho đến khi Lôi Triết và Già Li sinh tiểu nhân ngư, Ngải Thụy vẫn là nhân ngư độc thân.
Vì sao một nhân ngư cường đại không thể tìm được bạn đời, đây là một bí ẩn chưa được giải đáp trong tộc nhân ngư.
Mỗi khi nhắc đến vấn đề bạn đời, Ngải Thụy đều không được tự nhiên, vừa khéo sắp đến đích, Ngải Thụy nhanh chóng trốn, "Tôi nhớ còn có việc phải làm, đi trước đây." Ngải Thụy không quên vẫy tay với Đông cục cưng trong phòng nhỏ.
Đông cục cưng vô thức đưa tay nhỏ lên vẫy vẫy.
Fia và những người khác sống ở vùng biển nông, cách mặt biển không đầy 100m, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, chiếu đến nước biển trong suốt.
Dưới đáy biển mọc những cụm hoa hình dạng kì lạ, đóa hoa màu sắc rực rỡ, trên các tảng đá, những sợi tơ xanh biếc bám lên mặt đá, thỉnh thoảng phát ra ánh sáng nhè nhẹ.
Lôi Triết và Già Li tìm một chỗ bằng phẳng, cẩn thận đặt căn phòng đá xuống.
"Nhóc con, đến rồi, đi ra thôi."
Đông cục cưng bơi ra từ Tiểu Thạch Ốc, thấy cảnh sắc xinh đẹp trước mắt, đôi tay nhỏ ôm mặt phát ra tiếng cảm thán đầy ngạc nhiên, "Oa ~ "
Già Li bế Đông cục cưng lên, hôn lên đôi má non mềm của bé, "Cục cưng thích nơi này không?"
Đông cục cưng không chút do dự gật đầu, "Nhóc con, thích."
"Vậy thì từ nay chúng ta sẽ ở đây."
Đông cục cưng quay đầu nhìn về phía cha Lôi Triết, nhỏ giọng ngập ngừng, "Anh..."
"Cục cưng nhớ anh trai à?" Già Li gãi gãi cằm, làm một người ba tốt cưng chiều nhóc con, Già Li sẽ cố hết sức thỏa mãn mọi yêu cầu của bé, "Cục cưng nhớ anh trai, ba sẽ đưa con đi tìm anh, có được không?"
Đông cục cưng mím mím miệng lắc đầu, hông được hông được.
Tiểu nhân ngư ngày thường rất ngoan, một khi đã bướng bỉnh thì ngay cả Già Li cũng không lay chuyển được.
Mãi mà không dỗ được Đông cục cưng, Già Li to cả não, nhìn về phía Lôi Triết cầu cứu, "Không thì chúng ta dọn về?"
"Để anh." Lôi Triết vươn tay nhận lấy Đông cục cưng, ôm vào ngực, trầm giọng nhẹ nhàng nói, "Nhóc con ngoan, anh sẽ nhanh qua đây, chúng ta chờ anh nhé."
Đôi mắt xanh biếc long lanh của Đông cục cưng nhìn cha Lôi Triết, "Cha, hông gạt nhóc con?" Hiếm thấy Đông cục cưng có thể một hơi nói ra một câu hoàn chỉnh, mặc dù chỉ có mấy chữ, cũng là tiến bộ vô cùng lớn.
Lôi Triết cam đoan với Đông cục cưng, "Ba không lừa nhóc con."
Già Li cảm thán một câu, "Tình cảm của cục cưng với Hàn Trạm thật là tốt." Giống như y và Lôi Triết trước đây, dù đi đâu cũng không tách rời.
Lôi Triết im lặng liếc y một cái, không nói gì.
Nhưng mà Già Li hoàn toàn không bắt được ánh mắt Lôi Triết nhìn tới, y nắm bàn tay nhỏ của Đông cục cưng, chỉ vào những phòng ở hỗn loạn phía trước, nói, "Cục cưng, ba đưa con đi gặp những bạn nhỏ khác nhé, còn nhớ anh Nguyên Khê không? Nhà của họ ở nơi này."
Đông cục cưng nhìn theo hướng tay ba Già Li chỉ, một căn nhà nhỏ phủ đầy thực vật và những đóa hoa tươi đẹp, trông như một lẵng hoa lớn, nếu không nhìn kỹ, thật sự không nhìn ra đó là một căn phòng.
"Đông, nhà Đông đâu?" Đông cục cưng nghiêng đầu, nhất thời không thể nhớ nổi tên của tiểu nhân ngư tóc xanh đuôi xanh.
"Con nói Đông Quỳ hả?" Già Li dẫn Đông cục cưng bơi về phía một căn nhà nhỏ, "Nhà Đông Quỳ ở đằng kia, không quá xa, chúng ta tìm nhóc ấy chơi sau có được không?"
Già Li thường đến chơi với bạn bè nhân ngư của mình nên rất quen thuộc khu vực này, nhắm mắt cũng có thể tìm được nhà của từng người.
Già Li bơi tới một trong những ngôi nhà giữa khóm hoa rực rỡ, thấy tiểu nhân ngư tóc vàng đuôi vàng từ trong nhà bơi ra, cậu bơi đến trước mặt Đông cục cưng, khuôn mặt