Editor: Yuri Ilukh
Một con thỏ?
Không đúng, trên đời này làm gì là có con thỏ nào 3 mắt, lại còn 1 nửa trong suốt nữa, Nhị Lang Thần sao?
"Cô nhìn thấy cái gì?" Viêm Khải hỏi
"Một con thỏ nửa trong suốt có 3 mắt" Mãn Tình bị con thỏ 3 mắt làm cho hoảng sợ.
"Nửa trong suốt" Viêm Khải lắc lắc tai con thỏ, trong mắt anh nó không trong suốt.
"Đây là thứ gì?" Mãn Tình lại hỏi
"Ma thỏ 3 mắt"
Cái tên này thật sinh động, dễ nhớ.
"Ma thỏ 3 mắt thường có 1 con cái và 1 con đực, ở đâu có thỏ đỏ ở đó có thỏ xanh" Viêm Khải nói ngay.
"Thỏ xanh thỏ đỏ gì? Đây là thỏ trắng mà" Mãn Tình nhắc nhở.
"Ma thỏ 3 mắt được phân biệt bởi màu mắt của nó. Con thỏ có mắt màu đỏ là thỏ cái, con thỏ có mắt màu xanh là thỏ đực."
"Ý anh là còn có 1 con thỏ mắt màu xanh ở đây nữa?" Mãn Tình kinh ngạc hỏi.
"Có... ở kia kìa" Viêm Khải nói và chỉ về 1 hướng.
"Ở đó? Hình như ở đó chỉ có khu nhà bị dỡ bỏ" Mãn Tình nhìn xung quanh nói.
Phía ngoài thành phố S có một khu lớn nhà dân còn sót lại từ quá trình đô thị hóa trước đây, chỗ này được gọi là ngôi làng trong thành phố. Trong 2 năm qua, thành phố S đã phát triển mạnh mẽ, tất cả các ngôi làng trong thành phố đều được vận động tái định cư, phần lớn dân cư ban đầu đã nhận tiền đền bù và chuyển đi, nhưng cũng có một số ít không rời đi, được gọi là hộ gia đình bị cưỡng chế.
Một số hộ vì thấy tiền bồi thường chưa đủ nhiều nên không muốn dọn đi, một số là vì không biết nên dọn đi đâu.
Gia đình Tiểu Dịch là một hộ như vậy, không biết nên đến nơi nào. Nhà họ không lớn, chỉ có 8 mét vuông, nhưng đây là nơi duy nhất cậu cùng ông nội có thể sống.
"Lão già này, sao còn chưa dọn ra ngoài, có tin mai tôi cho người mang xác lão đi không"
"Căn nhà nát này có gì mà ở lại, để tôi dỡ nó ra liền cho lão"
Binh bing bang bang một lúc, Tiểu Dịch 8 tuổi được ông nội ôm chặt trong ngực, qua bờ vai gầy của ông nhìn 3 người đàn ông hung tơn đang đập phá đồ đạc trong nhà. Nồi niêu xoong chảo, bàn ghế, chăn ga, gối nệm đều bị 3 người đàn ông ném ra khỏi nhà. Ông nội không dám nói gì, chỉ cẩn thận bảo vệ cháu mình, sợ có thứ gì đó bay trúng làm cháu mình bị thương. "Tiểu Dịch đừng sợ, Tiểu Dịch đừng sợ".
"Bang?" Một người đàn ông cầm cái bát đập vào góc tường nơi ông cháu đang ngồi co rúm. Người này chỉ muốn làm cho 2 ông cháu sợ hãi thôi nên cố tình tránh cơ thể họ, đập cái bát lên tường bên cạnh. Cái bát vỡ tan tành, mảnh sứ vô tình rơi trúng cánh tay ông lão.
"A" Ông lão đau đớn hét lên.
"Ông ơi!" Tiểu Dịch không chịu nổi nữa, lao ra với đôi mắt đỏ hoe.
"Đừng nhúc nhích, ông nội không sao" Ông lão ôm chặt lấy cháu trai.
Tiểu Dịch không thể thoát ra được nên chỉ có thể nhìn chằm chằm vào 3 người đàn ông trước mặt mình.
"Cậu bé này có đôi mắt thật đáng sợ", một trong số 3 người đàn ông nói.
"Không phải nói là đừng hại người sao?" Người đàn ông kia cau mày
"Không có chuyện gì" Người đàn ông ném cái chén cũng có chút áy náy, bọn họ tới đuổi người đi, đập đồ dọa người thì không sao, nhưng không dám làm hại người ta.
"Lão này, sao ông không cầm tiền rồi cùng cháu trai tìm một chỗ khác tốt hơn mà ở, sao lại cứ muốn ở chỗ này?". Mấy người đàn ông thấy đe dọa đủ rồi nên nói "Chúng tôi sẽ cho ông 3 ngày nữa để chuyển khỏi đây, nếu không chúng tôi sẽ thật sự thất lễ".
Nói xong 3 người chửi bới bỏ đi.
Đến khi không nghe thấy giọng nói của 3 người nữa ông lão mới thả lỏng người, ôm cháu trai vào lòng lo lắng hỏi: "Tiểu Dịch, con không sao chứ?"
"Ông ơi, cháu không sao, tay của ông kìa" Tiểu Dịch kiểm tra cánh tay của ông nội bị mảnh chén đập vào.
"Ông không sao, trầy da thôi, không có bị thương" Ông lão an ủi cháu.
Đứa nhỏ thấy ông nội không bị thương, ánh mắt lo lắng dịu xuống, bình tĩnh đứng dậy đi ra cửa.
"Tiểu Dịch, cháu định làm gì vậy?" Ông lão lo lắng hét lên.
"Cháu đi nhặt đồ về" Cậu bé vừa nói vừa bước nhanh ra khỏi cửa, sau khi chắc chắn ông không còn nhìn thấy cậu thì bắt đầu chạy đuổi theo hướng 3 người đàn ông rời đi.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, 3 người đàn ông đi về phía trước, kẹp điếu thuốc trên tay, giữa sương khói vang lên tiếng cười chát chúa.
Bọn mày đập phá nhà tao, bọn mày dám hại ông tao xong còn cười đùa vui vẻ hả.
"Tiểu Lam, nuốt bọn họ" Cơn tức giận bị kìm nén cuối cùng cũng bùng phát hoàn toàn.
Khi cậu bé nói câu đó xong, một bóng xám đột nhiên lao ra từ trong đêm tối, nhảy về hướng 3 người đàn ông, mỗi khi nó nhảy lên người lại lớn hơn 1 chút. Đến khi tới gần 3 người bóng xám đã cao gần 2m. Bóng xám nâng chân trước lên vung mạnh về phía 3 người.
Mãn Tình và Viêm Khải tình cờ thấy cảnh tượng này khi họ đi vào ngôi làng trong thành phố. Có một con thỏ xám dài 2m đang giơ móng về phía 3 người đàn ông.
"Cẩn thận" Mãn Tình lên tiếng nhắc nhở.
Tuy nhiên, Viêm Khải chỉ búng tay về phía bàn chân đang giơ lên của con thỏ, một ánh sáng màu đỏ bay ra từ giữa các ngón tay của anh. Con thỏ có chút dừng lại, sau đó xoay người sang một bên, tránh khỏi tia đỏ từ Viêm Khải.
"Có chuyện gì?" 3 người bị Mãn Tình