Editor: Yuri Ilukh
Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ xung quanh, đồng chí Viêm Khải thân kinh bách chiến cũng có chút khó chịu, nhất là 2 ánh mắt như hai con dao chọc thẳng lên người anh.
Xấu hổ cười cười với mọi người, Viêm Khải duỗi tay vỗ vỗ bả vai Mãn Tình.
"Đừng nhúc nhích" Tay Mãn Tình còn ấn ở nơi ma khí tràn ra trên người Viêm Khải, đè chặt xuống, giống như chỉ cần cô lỏng tay thì ma khí sẽ tràn ra ngoài, "Chúng ta nhanh đi thôi"
"Không đi được nữa rồi" Viêm Khải nói.
"Sao? Bị phát hiện rồi?" Mãn Tình hốt hoảng, sao lại bị phát hiện nhanh vậy được.
"Bố em tới" Viêm Khải thở dài.
"Bố em?" Mãn Tình hơi sửng sốt, nhưng nghĩ lại thì bố Lâm vốn ở trong tháp, phát hiện ra cô cũng là chuyện bình thường, nhưng việc gấp bây giờ là phải che giấu chuyện Viêm Khải là Dị Hồn sư. Đối phó với bố Lâm có thể để sau, Mãn Tình không chút do dự, "Đừng quan tâm tới ông ấy, chúng ta đi trước"
Đừng quan tâm tới ông? Bố Lâm đang tới gần thì nghe được câu nói của con gái mình.
Nhìn bố Lâm tức đến mức trán nổi đầy gân xanh thì Viêm Khải muốn lặng lẽ châm cho Mãn Tình vài ngọn nến.
"Đi thôi" Mãn Tình thấy Viêm Khải vẫn đứng im thì thúc giục.
"Haha..." Viêm Khải xấu hổ nhìn ánh mắt như muốn gϊếŧ người của bố Lâm cùng với một cậu nhóc bên cạnh, đừng cho rằng anh không nhìn thấy hồn lực dao động trên tay cậu.
"Còn. Không. Buông. Ra!" Bố Lâm nỗ lực áp chế tức giận của mình, cắn răng nói ra bốn chữ với âm lượng không lớn. Người đàn ông không biết từ đâu ra này không chỉ khi dễ con gái mình ở nơi công cộng, khi ông tới còn không biết thu liễm mà còn cười khiêu khích (Viêm Khải: Nè, rõ ràng là cười lấy lòng)
Viêm Khải nào dám tiếp tục, lập tức dùng sức gỡ cánh tay đang ôm cổ mình của Mãn Tình, mạnh mẽ đẩy cô ra.
Bố Lâm tức giận trừng: Động tác này là gì?
Lâm Hạo: Lại dám đẩy chị của tôi?
Viêm Khải cảm nhận được sát khí:...
"Bố, Lâm Hạo, sao mọi người lại tới đây, con đang định tí nữa đến gặp mọi người, hahaha..." Mãn Tình đang muốn lừa gạt cho qua chuyện.
"Ợ!" Mika ợ một tiếng do nuốt ma khí quá nhanh.
___
Sau buổi lễ gia cố kết giới kết thúc, các hồn sư có mặt tại đây đều đến chỗ An đại sư cảm ơn, nhân tiện nói vài câu. Lâm Nguyệt vừa giúp An đại sư đón tiếp vừa nhìn liên tục về phía góc toà tháp. Tại đó hai bố con nhà họ Lâm đang kẹp Viêm Khải không buông, gì cũng không nói chỉ nhìn chằm chằm Viêm Khải.
Viêm Khải chưa từng bị người ta trần trụi đánh giá như vậy nên có chút không chịu được.
"Bác trai!" Viêm Khải chủ động hỏi thăm.
"Cậu tên gì?" Không biết sao bố Lâm nghe tiếng bác trai này có chút chói tai.
"Viêm Khải."
"Viêm Khải đúng không, chờ mọi chuyện ở đây xong xuôi thì chờ tôi ở cửa" Đây là giới tháp, không thích hợp để hỏi nhiều nên bố Lâm quyết định đổi địa điểm thẩm vấn.
Chuyện này... chắc là hiểu lầm rồi? Viêm Khải bất đắc dĩ thở dài, nhưng anh cũng biết bây giờ không phải là lúc để nói chuyện nên gật đầu đồng ý.
Bố Lâm ghét bỏ nhíu mày, nói với Mãn Tình: "Con lại đây với bố"
"Dạ" Mãn Tình ngoan ngoãn đồng ý, chờ bố Lâm quay người đi thì lại lén lút sát vào Viêm Khải nói, "Anh nhanh đi đi"
Mãn Tình không biết tình trạng thân thể hiện tại của Viêm Khải thế nào, nhưng vừa rồi ma khí bỗng nhiên mất khống chế, may mà hiện tại chưa bị phát hiện. Nơi tụ tập nhiều cao thủ như này thì vẫn nên tránh đi.
"Anh không sao" Viêm Khải biết Mãn Tình lo lắng điều gì, nhẹ nhàng trả lời. Hơn nữa nếu bây giờ anh bỏ đi thì lát nữa Mãn Tình sẽ rất thảm.
Số lượng Chiến Hồn sư có thể đi vào bên trong tháp không nhiều lắm nên mấy người cũng nhanh chóng cảm ơn xong, bên cạnh An đại sư cũng chỉ còn lại người nhà họ Lâm.
Hiệu trưởng Tam Môn học viện, Diêm Long, là Chiến hồn sư cấp 11 nên cũng có tư cách đi vào tháp giới. Là hiệu trưởng nên ông cũng biết Viêm Khải là Chiến Hồn sư cấp 8, giờ thấy anh xuất hiện ở đây thì cũng thấy chút tò mò.
"Thầy Viêm, sao cậu cũng ở đây" Diêm Long đứng ở cửa thang máy hỏi.
"Hiệu trưởng Diêm, tôi đến cùng với Mãn Mãn" Viêm Khải trả lời.
Diêm Long nhớ lại hình ảnh đôi nam nữ ôm nhau vừa rồi, lại nhìn người của nhà họ Lâm ở giới tháp, nháy mắt liền hiểu: "Thì ra là thế".
Cái gì thì ra là thế, ông lại hiểu sang hướng nào rồi? Ánh mắt của ông rõ ràng nói cho tôi biết là ông đang hiểu nhầm. Nội tâm Viêm Khải không tiếng động hò hét, trơ mắt nhìn hiệu trưởng Diêm biến mất trong thang máy.
Bên kia bố Lâm mang theo con trai con gái vào cảm ơn An đại sự, nói vài câu cảm ơn thông thường, cũng không có gì đặc sắc, nhưng cũng không thể không nói. Không thể vì nhà mình có giao tình với An đại sư thì tự cho mình là đặc biệt, phải luôn cẩn thận duy trì mối quan hệ này.
An đại sư khách sáo nói vài câu rồi nhìn về Mika trên vai Mãn Tình nói, "Vừa rồi ta có nhận ra một tia ma khí, thì ra là do đứa nhỏ này".
"Quạc!" Mika kiêu ngạo ưỡn ngực, giống như đang nói không sai, ma khí chính là do ta phát ra, một xu quan hệ với Viêm Khải cũng không có.
Mãn Tình nghe thấy thì run sợ trong lòng, đành giả vờ ngây ngô nói: "Trên người Mika có ma khí? Nhưng... chắc là lúc thủ thành ở Vạn Tượng Thành bị nhiễm ma khí.
"Nó tên Mika sao? Nhỏ như vậy mà đã tham gia thủ thành, thật là một con hồn thú dũng cảm" An đại sư khích lệ.
"Quạc!" Mika nghe xong lại tiếp tục ưỡn ngực.
"Sư phụ, ngài nên về phòng nghỉ ngơi" Lâm Nguyệt nhận ra sự mệt mỏi của An đại sư, nhịn không được nhắc nhở.
"Đúng vậy, An đại sư, ngài nghỉ ngơi trước đi" Bố Lâm cũng nói thêm. An đại sư đã tiêu hao lượng lớn hồn lực để gia cố kết giới, bây giờ chắc là rất mệt mỏi.
An đại sư cũng mệt thật, nên gật đầu, cùng Lâm Nguyệt rời khỏi tháp giới trở về hồn điện nghỉ ngơi.
Sau khi lễ gia cố kết giới kết thúc, tháp giới sẽ bị hồn điện phong toả, không cho người khác vào trừ đội ngũ bảo vệ. Vì Lâm Nguyệt muốn đưa An đại sư đi nghỉ ngơi nên nhà họ Lâm chờ Lâm Nguyệt trong hồn điện. Lúc bố Lâm dẫn theo 3 đứa con đi từ hồn điện ra thì Viêm Khải đã thành thành thật thật chờ ở cửa.
Từ xa Mãn Tình đã nhìn thấy Viêm Khải, nghĩ đến chuyện bố Lâm bắt Viêm Khải chờ ở cửa, nhịn không được bước nhanh hơn đến trước nói chuyện với Viêm Khải. Nhưng khi cô vừa mới động, Lâm Hạo đã kéo tay cô lại.
"Tiểu Hạo?" Mãn Tình khó hiểu nhìn về phía Lâm Hạo.
"Chị, chị đi đâu vậy?" Lâm Hạo hỏi.
"Không đi đâu cả" Mãn Tình trả lời.
"Vậy thì chị đi chậm một chút" Lâm Hạo nói xong cũng không buông tay ra, chỉ chuyển ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Viêm Khải đứng cách đó không xa. Lâm Nguyệt đứng cạnh chỉ yên lặng nhìn Lâm Hạo đang kéo tay Mãn Tình, không nói gì.
"Bác trai" Viêm Khải thấy mọi người nhà họ Lâm hùng hổ đi tới thì chủ động chào hỏi.
"Lên xe đi" Bố Lâm nhìn thoáng qua Viêm Khải, lạnh lùng ra lệnh.
Lên xe? Định đưa mình đi gϊếŧ người diệt khẩu sao? Nhìn ánh mắt của đứa nhỏ bên cạnh Mãn Tình thì Viêm Khải liền nghĩ vậy.
Đối xử với cô cũng dùng thái độ này, với bạn cô cũng vậy. Mãn Tình nhăn mày không vui, vừa định mở miệng nói gì đó thì thấy Viêm Khải nhìn cô lắc lắc đầu. Mãn Tình do dự, cảm thấy không nên cãi nhau với bố mình ở ngoài, nên đành nhịn xuống, không nói gì.
Tuy nhiên cảnh này rơi vào mắt bố Lâm thì nó lại khác. Trong mắt ông, con gái lớn toàn ăn miếng trả miếng đối đầu với ông, vậy mà chỉ cần một ánh mắt của người kia thì đã yên tĩnh lại. Bố Lâm nghẹn muốn chết, ánh mắt nhìn Viêm Khải lại sắc bén thêm mấy phần.
"Chị ơi, chúng ta ngồi bên xe này" Để phòng ngừa Mãn Tình ngồi cùng chiếc xe với Viêm Khải, Lâm Hạo mạnh mẽ lôi kéo Mãn Tình và bố Lâm lên cùng 1 chiếc xe.
Lâm Nguyệt và Viêm Khải bị bỏ lại cũng sửng sốt. Mỗi chiếc xe, trừ tài xế thì chỉ có thể ngồi 4 người, chiếc xe đầu tiên đã có 3 người Lâm Hạo, Mãn Tình, bố Lâm, bây giờ chỉ còn một vị trí, Viêm Khải cũng không dám lên ngồi. Nhưng lúc nãy bố Lâm có bảo anh lên xe.
Lâm Nguyệt im lặng một lúc, cuối cùng cũng nhờ được giáo dục cẩn thận nên cô không bỏ Viêm Khải lại, cô nói với anh: "Chúng ta lên chiếc xe sau đi". Sau đó 2 người cùng đi lên 1 chiếc xe khác.
Không ai nói lời nào, mọi người nhanh chóng trở về nhà họ Lâm. Khi đến nhà họ Lâm, Viêm Khải bị bỏ giữa đại sảnh. Không sai, từ lúc vào cửa bố Lâm cũng chưa nói một câu đón tiếp nào, nước cũng không nói người làm bưng lên.
"Cậu có quan hệ gì với Mãn Tình?" Câu đầu tiên của bố Lâm đã hỏi thẳng.
"Bố, bọn con là..." Mãn Tình cũng biết bố Lâm hiểu lầm nên mở miệng định giải thích.
"Con im lặng, để cậu ta nói" Bố Lâm ngắt lời Mãn Tình, từ tương tác vừa nãy của hai người thì ông cũng hiểu rõ con gái nhà mình bị bắt đi rồi.
"Bọn cháu là bạn bè" Viêm Khải giải thích.
"Bạn bè? Bạn bè sẽ ôm nhau trước mặt bàn dân thiên hạ sao?" Bố Lâm chụp mũ nói, ông nhịn nãy giờ, trước mặt những ông to ở Tinh Thành, con gái lớn của ông ôm một người đàn ông không buông, làm cho nhà họ Lâm mất hết mặt mũi.
"Bác trai thật sự hiểu lầm rồi" Viêm Khải nói.
"Mấy chuyện xấu hổ thế mà mấy đứa còn dám làm, vậy mà giờ lại không dám thừa nhận?" Bố Lâm đã nhận định là Mãn Tình và Viêm Khải có mối quan hệ gì đó.
"Chuyện gì gọi là chuyện xấu hổ?" Mãn Tình cũng không biết mình làm chuyện gì xấu hổ, nhảy dựng lên cãi nhau cùng bố Lâm.
"Mãn Mãn, em từ từ nói chuyện, để anh giải thích với bác trai" Viêm Khải giữ chặt Mãn Tình, anh cũng ở Trái Đất một thời gian, biết hình thức ở chung của bố mẹ với con cái ở đó thoải mái hơn so với Linh Ma Giới nhiều. Mối quan hệ của bố Lâm và Mãn Tình không tốt chắc cũng do quan điểm bất đồng, cho nên tình trạng ngày càng loạn, Viêm Khải thấy để anh giải thích vẫn tốt hơn.
Mãn Tình nhìn thoáng qua Viêm Khải, cảm thấy