Editor: Yuri Ilukh
Thời điểm hồn lực của Mãn Tình bùng nổ thì Trần Nhất Bằng đã bị hồn lực mênh mông làm cho lùi lại, cậu nhìn Mãn Tình đang không ngừng dãy giụa trên cỏ cho đến khi cô không còn động đậy nữa. Trần Nhất Bằng vô cùng lo lắng, nhưng cậu gì cũng không làm được, chỉ có thể lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn.
Nhìn một luồng sức mạnh khổng lồ tràn từ trong cơ thể Mãn Tình ra làm vỡ nát toàn bộ mọi thứ trong phạm vi 10 mét. Nhìn hồn lực tinh khiết bị nhiễm đen, sau đó từng chút từng chút bị hồn lực màu vàng tinh lọc sạch sẽ. Sau đó cơ thể cậu cảm nhận được một sức mạnh vô cùng ấm áp. Sức mạnh này bao bọc toàn thân Trần Nhất Bằng, cậu cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay lúc nãy không cẩn thận bị ma khí làm bị thương đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, chỉ trong nháy mắt, các vết thương trên người cậu đều được chữa trị.
Đây là sức mạnh chữa lành! Cho nên bọn họ đã vượt qua rồi sao, Hồn hạch được bảo vệ sao? Trần Nhất Bằng mừng rỡ như điên chạy về phía Mãn Tình. Nhưng một màn sau đó làm cậu sợ ngây người.
Một luồng sức mạnh tự nhiên vô khổng lồ, phảng phất như sức mạnh tự nhiên từ khắp mọi nơi đang điên cuồng chảy tới đây, tạo thành hình dạng một xoáy nước trên không. Mà trung tâm xoáy nước là Mãn Tình đang yên tĩnh ngủ say, tóc cô đang bắt đầu dài ra, trong thời gian rất ngắt đã từ tóc ngắn ngang tai thành tóc dài ngang vai, ngang eo, sau đó tiếp tục tung bay trong luồng sức mạnh tự nhiên dồi dào.
"Quạc~~"
Trần Nhất Bằng còn nghe được tiếng kêu của Mika, hồn thú được hồn lực bao bọc bắt đầu biến hoá, thân thể từ từ lớn lên, trắng ra, móng vuốt sắc nhọn mọc ra, sải cánh cũng biến thành to lớn. Mika tham lam hấp thụ hồn lực xung quanh và không ngừng lên cấp, cuối cùng bày ra dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.
Trần Nhất Bằng còn thấy được cây cỏ xung quanh bị hồn lực bùng nổ tàn phá gần hết lại một lần nữa sinh sôi, nảy nở, các cây cối khô cằn đã đơm hoa kết trái.
Sức mạnh chữa lạnh thật mạnh!
Trần Nhất Bằng không dám tới gần một người một thú đang không ngừng lên cấp, cậu chỉ lẳng lặng đứng canh giữ bên cạnh, đến khi màn đêm buông xuống, sao giăng đầy trời, hoa tươi đầy đất thì bóng người trên đất mới có chút động tĩnh.
"Đây là... tóc của mình?" Mãn Tình vừa tỉnh dậy đã cảm nhận được sự khác biệt của mình, hồn lực tràn đầy quanh người, di chuyển quanh 8 luồng kinh mạch, sau đó chảy về hồn hạch. Đúng vậy, cô đã có thể nhìn thấy hồn hạch, màu vàng, chứa một sức mạnh vô cùng to lớn.
Mãn Tình lảo đảo đứng dậy, lúc này cô mới hiểu được đầu tóc của mình dài đến thế nào, từ đỉnh đầu kéo dài đến dưới chân, sau đó tản ra thành một cái hình quạt dưới đất.
"Chị Mãn Tình" Trần Nhất Bằng đứng cách Mãn Tình không xa, có chút không rõ ràng gọi. Hình ảnh trước mắt cậu thật sự quá đẹp, một mỹ nữ đang tắm dưới ánh trăng bàng bạc, giống như lướt trên ánh trăng.
Mãn Tình xoay người, vốn định đi tới chỗ Trần Nhất Bằng nhưng ánh mắt quét qua rồi nhìn chằm chằm vào Mika đang nằm trên cỏ, Mãn Tình lập tức hoảng sợ, chạy nhanh tới. Nhưng đầu tóc dài trải đầy đất bị cây cỏ giữ lại, Mãn Tình bực bội, hồn lực quanh người rung động biến đầu tóc ngắn lại như ban đầu.
Không còn tóc dài nữa làm Mãn Tình trở về dáng vẻ lúc trước, Trần Nhất Bằng bị "sắc đẹp" làm giật mình cũng vội lấy lại tinh thần, từ từ chạy tới, ngồi xuống bên cạnh Mãn Tình cùng nhau kiểm tra tình trạng của Mika.
"Hình như Mika không sao" Mãn Tình kiểm tra tình hình trong cơ thể Mika, không phát hiện ra điều gì kỳ lạ.
"Lúc nãy Mika lên cấp" Trần Nhất Bằng nhân cơ hội nói, "Chắc là lên cấp quá nhanh nên còn đang trong quá trình tiêu hoá năng lượng"
"Chắc là vậy" Mãn Tình lập tức yên lòng, hồn lực của cô tăng mạnh cũng là nguyên nhân khiến Mika lên cấp, chỉ là... hình như không thấy ma hạch đâu nữa.
Mãn Tình bỏ Mika đang ngủ say vào túi rồi đưa mắt tìm kiếm xung quanh, cuối cùng ở cách đó không xa tìm được chậu Tinh nguyệt phong lan bị cô vứt lại trước đó. Cánh hoa Tinh nguyệt phong lan vẫn đang toả ra ánh sáng nhàn nhạt, đất chỗ rễ cây bị rớt ra để lộ một góc của trận bàn.
Mãn Tình cầm trận bàn lên, đi đến dòng suối nhỏ rửa sạch bùn đất, sau đó bọc lại chôn vào chậu Tinh Nguyệt phong lan. Sau khi làm xong mọi thứ thì trời cũng đã gần sáng.
"Tiểu Bằng, chúng ta đi thôi" Mãn Tình nói.
"Đi đâu?" Trần Nhất Bằng hỏi theo bản năng.
"Đi mang Viêm Khải về"
___
Khi những tia nắng đầu tiên chiếu xuống mặt đất, cổng Tinh thành cũng được mở ra. Những thủ vệ ở đây canh gác cả đêm cũng có chút mệt mỏi nhưng khi thấy 2 người đang đứng trước cổng thành thì cơn buồn ngủ lập tức bay biến.
Mãn Tình không để ý đến họ, lướt qua thủ vệ đi vào trong thành.
"Vừa rồi... vừa rồi 2 người kia là... cửa hàng trưởng của tiệm thuốc Quý tộc và bạn gái của Dị Hồn sư mãn cấp phải không?" Lúc Mãn Tình không ở đây thì tai tiếng của cô và Viêm Khải đã lan rộng khắp Tinh thành, xưng hô của cô đã đổi từ con gái cả nhà họ Lâm thành dược sư trung cấp rồi lại thành bạn gái của Dị Hồn sư mãn cấp.
"Chị Mãn Tình, chúng ta về tiệm thuốc đi, em sẽ triệu tập toàn bộ nhân viên của chi nhánh tới" Đi thách thức hồn điện thì tất nhiên phải gọi người.
"Không vội, chị muốn đi tới một chỗ khác trước"
"Chỗ nào?"
"Nhà họ Lưu" Mãn Tình ôm Mika đang ngủ trong túi ra, "Mika, chúng ta có thể mạnh lên thì nên đến cảm ơn bọn họ thật tốt"
"Quạc!"
Nửa tiếng sau, chuyện Mãn Tình trở về đã truyền khắp Tinh thành, ai cũng biết cô đang đi về phía nội thành, lúc mọi người còn đang cho rằng cô sẽ đi về nhà họ Lâm thì lại thấy Mãn Tình vẫn đứng mãi ở trước cửa Lưu phủ.
Ông Lưu được người nhà họ Lưu được thông báo thì đi ra mở cửa, ông đứng trước cửa nhìn hai người cực kì khinh thường nói, "Cháu gái, mới sáng sớm đã đứng trước cửa Lưu phủ làm gì thế?"
"Đương nhiên là tới cảm ơn người nhà họ Lưu 2 ngày trước đã quan tâm tôi" Mãn Tình mỉm cười nói.
Ông Lưu cũng biết chuyện Mãn Tình nhắc tới là việc Lưu Khánh đẩy cô ra khỏi kết giới, nhưng trước mặt mọi người đương nhiên ông sẽ không thừa nhận... ông Lưu nhìn về phía Trần Nhất Bằng bên cạnh Mãn Tình khinh miệt cười. Tiệm thuốc Quý tộc đúng thật là rất có thực lực nhưng một cửa hàng trưởng của chi nhánh tiệm thuốc Quý tộc cũng không đại diện cho cả tiệm thuốc.
"Cháu gái, mau về nhà đi thôi, dạo này ông Lâm đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện của cháu đấy" Ông Lưu vui sướng khi người gặp hoạ nói.
"Chuyện của tôi thì tôi sẽ tự mình giải quyết" Mãn Tình vừa nói chuyện vừa dừng ánh mắt trên người Lưu Khánh đứng phía sau ông Lưu, Lưu Khánh đột nhiên cảm nhận được một trận gió lạnh, lập tức lui về sau 2 bước theo bản năng.
Lưu Yến thấy được ánh mắt Mãn Tình thì không cam lòng yếu thế đi lên: "Nhìn cái gì mà nhìn, chết đến nơi rồi xem cô còn đắc ý được bao lâu"
Tuy rằng không phải đích thân Lưu Yến đẩy Mãn Tình nhưng khi thấy người khác gặp hoạ thì cô ta cũng vô cùng vui vẻ.
"Yến nhi, đừng nói lung tung, hồn điện sẽ tự xử lý" Ông Lưu ra vẻ quát con gái mình.
"Không sai, cô Lưu nói rất đúng" Mãn Tình bỗng nhiên cười vang, cô vô cùng đồng ý với câu nói vừa rồi của Lưu Yến, "Chết đến nơi rồi, để tôi xem cô còn đắc ý được bao lâu?"
Ông Lưu nhíu mày, cảm giác như có gì đó không đúng nhưng lại không biết không đúng ở đâu.
"Cô biết thì tốt" Lưu Yến đắc ý nói.
"Mika" Mãn Tình tiếp tục mỉm cười chỉ về phía trước nói, "Phế bọn họ"
"Quạc!" Mika lập tức bay nhanh như điện, xẹt qua người ông Lưu, nhắm thẳng vào 2 anh em nhà họ Lưu sau lưng ông ta. Sau