4.
Nguyên đoạn đường đi, Hứa Tiêu thuyết giáo cho tôi một tràng về ý thức an toàn này nọ.
Tôi cũng không phản bác, để cậu ấy đi theo sau.
Rạp chiếu phim hiện ra trước mặt.
Vừa thấy biển hiệu, Hứa Tiêu càng nói hăng say: “Cậu biết buổi tối gặp gỡ riêng với bạn con trai trên mạng là đáng sợ lắm không hả? Hai người còn xem phim?! Cậu có biết đàn ông thường thích động tay động chân trong rạp chiếu phim không hả?”
Rốt cuộc tôi tìm thấy bóng dáng quen thuộc kia, gọi to: “Bà ơi!”
Bà ngoại đứng ở cửa cũng nhìn thấy tôi, vẫy vẫy tay.
Giọng Hứa Tiêu đột nhiên im bặt.
Tôi cười tủm tỉm nhìn cậu ấy: “Đây là bạn qua mạng mà tôi muốn gặp riêng, đáng sợ không?”
Hứa Tiêu ho khan hai tiếng, lảng qua chuyện khác: “Cậu trốn học chỉ để xem phim với bà à? Phim gì vậy, tôi cũng muốn xem.”
Bà ngoại cầm bắp rang đi tới, thấy Hứa Tiêu: “Đây là bạn học của Ngôn Ngôn sao? Con cũng không tham gia chợ đêm à?”
Hứa Tiêu: “Dạ? Chợ đêm gì…”
Tôi dẫm lên chân cậu ấy.
Khóe miệng cậu giật giật, bình tĩnh yên lặng rút chân về, gật đầu: “Dạ, con không tham gia, con tới xem phim.”
Bà ngoại cũng cười: “Trùng hợp vậy? Con xem phim nào?”
Hứa Tiêu ngoan ngoãn đáp: “Khương Ngôn xem phim nào con xem phim đó ạ.”
Thật ra cậu ấy không có vé.
Không biết cậu ấy làm thế nào mà vào được, tóm lại khi tôi với bà ngoại tìm được chỗ ngồi thì phát hiện thằng nhóc này đã ngồi bên cạnh tôi.
Thấy tôi, cậu ta còn làm bộ làm tịch: “Trùng hợp quá, Khương Ngôn.”
Tôi nhếch khóe môi: “Nghe nói đàn ông thích động tay động chân trong rạp chiếu phim, cậu tránh tôi xa một chút.”
Anh chàng đẹp trai cao 1.8m này lập tức ôm lấy cánh tay tôi bẽn lẽn: “Quỷ sứ hà, người ta là con gái mà.”
Tôi: “…”
Phim rất hay. Một kiệt tác khoa học viễn tưởng, cảnh quay tráng lệ, thỉnh thoảng khiến khán giả phải ồ lên.
Tôi ngồi bên dưới lại không cách nào tập trung, lo lắng nhìn đồng hồ.
Tíc tắc tíc tắc tíc tác.
Kim giây hầu như không chuyển động, cuối cùng đồng hồ cũng chỉ đến 9h30.
Lúc này đồng hồ báo thức chắc đang reo ở trạm xe buýt, rất có thể sẽ có nhân viên bảo vệ đi lên bãi đỗ xe xem xét.
Lúc này ở đó hẳn là yên tĩnh, không có tôi, không có tội phạm cưỡng hiếp, cũng không có bà ngoại máu tuôn như suối.
Trái tim kinh hoàng của tôi cuối cùng bình tĩnh lại, tôi ngẩng đầu lên, lần đầu tiên trong đêm nay nhìn lên màn hình, cùng vỗ tay tán thưởng với mọi người.
Hết phim.
Bà ngoại đưa bắp rang cho tôi: “Con
hỏi bạn xem có muốn ăn không?”
Tôi nói: “Cậu ấy không ăn.”
Hứa Tiêu nói: “Con ăn.”
Cậu ấy tự nhiên cầm bắp rang của bà ngoại: “Khương Ngôn, cậu có thể học hỏi bà ngoại không, cậu keo kiệt quá, bà ngoại vẫn tốt nhất, cảm ơn bà ngoại.”
Hứa Tiêu ôm bắp rang về nhà.
Lúc chia tay, bà ngoại còn nói: “Sau này đến nhà chơi thường xuyên nha con!”
Hứa Tiêu cười híp mắt: “Bà làm bắp rang ngon quá, lần sau con có thể tới nhà ăn bánh bao không?”
Tôi đá cậu ấy: “Cút mau!”
Cậu thiếu niên có mái tóc đỏ rượu tủi thân: “Bà ngoại, bà nhìn cậu ấy kìa!”
Bà ngoại cười: “Ngôn Ngôn hư quá phải không con?”
Hứa Tiêu biến nhanh như chớp, trước khi đi còn hét lên: “Dạ phải, bà nhớ quản lý cậu ấy thật kỹ!”
Bà ngoại nắm tay tôi lên xe buýt. Trong xe toàn những người hàng xóm, hào hứng bàn tán nội dung phim.
Bà ngoại luôn thích tham gia những cuộc vui nhưng giờ lại không cùng trò chuyện, chỉ nhìn tôi cười: “Thằng bé ban nãy thích con phải không?”
Tôi phản bác theo bản năng: “Không có đâu, cậu ấy chỉ đùa vui thôi.”
Bà ngoại xoa xoa tóc tôi, cười nói: “Nếu thật sự thích thì tốt rồi, như vậy trên đời này có thêm một người yêu thương Ngôn Ngôn nhà mình.”
Tôi sững sờ.
Rõ ràng bà là người của thời gian, không gian này, nhưng phảng phất như đã nhìn thấy Khương Ngôn năm 2023.
Lẻ loi một mình trong căn chung cư nhỏ, không bạn bè, không người yêu, không người thân.
Cuộc sống khắc khổ như người theo đạo khổ hạnh.
Để rồi, trong không gian và thời gian này, bà ngoại năm 2015 nói, hy vọng có thêm một người yêu thương tôi.
Những giọt nước mắt lại tràn ra.
Tôi ngồi xuống, nghiêng người ôm eo bà ngoại, thủ thỉ: “Bà ngoại, con có người là đủ rồi.”