Editor: SusanNhưng cuối cùng Dư Hoán cũng không nhất quyết đi theo bọn họ đưa bạn học nhỏ về nhà, dù sao thì Quý Nhất Nhiên cũng là một người đại diện, thời thời khắc khắc hắn luôn duy trì sự nhạy cảm, hắn sợ lại xảy ra chuyện, nếu Dư Hoán lên hotsearch thì giết cái mạng già này của hắn luôn đi.
Sự thật đã chứng minh quyết định đưa người về nhà của Trần Trạch Ý không hề sai.
Bạn học nhỏ này tên là Lý Văn Tinh, cha mẹ cậu nhóc đi công tác dài hạn, ngày thường đều là anh trai chăm sóc cho cậu ấy.
Trần Trạch Ý đã từng gặp anh trai của Lý Văn Tinh, khi đó là buổi họp phụ huynh, trong lớp học toàn là nam nữ trung niên, nhưng ngồi ở vị trí của Lý Văn Tinh bất ngờ lại là một thiếu niên mặc đồng phục học sinh —— người đó là anh trai của cậu bé – Lý Tiếu – đang học lớp 12.
Lúc Trần Trạch Ý đưa người về thì đúng lúc Lý Tiếu cũng chuẩn bị ra ngoài, cậu dắt chiếc xe đạp ra ngoài hành lang, vừa thấy Lý Văn Tinh được hai người đưa về thì có hơi bất ngờ, một lát sau cậu mới phản ứng lại: “Đã làm phiền thầy đưa Lý Văn Tinh về rồi ạ… Em thấy khuya vậy rồi mà thằng nhóc này còn chưa về nhà nên mới định tới trường học xem thử.”
Đáng lẽ đưa người đến nơi thì bọn họ cũng nên đi rồi.
Thế nhưng ngay khi Lý Tiếu vừa xuất hiện thì Trần Tiểu An và Trần Trạch Ý đều cùng nhìn nhau một cái, Trần Tiểu An nhíu mày, Trần Trạch Ý vỗ vỗ vai Trần Tiểu An, y cũng không biểu hiện quá nghiêm túc mà mỉm cười dịu dàng: “Có thể cho thầy vào trong ngồi một lát không?”
Trên người Lý Tiếu có quỷ khí.
Loại tình huống này giống như tên trộm làm một vài dấu hiệu đặc biệt lên bức tường bên ngoài nhà người khác rồi chờ thời cơ thích hợp sẽ tới đó ăn trộm, đây là một quy luật.
Trên người Lý Tiếu cũng có dấu vết bị quỷ ký hiệu, không biết khi nào con quỷ này sẽ tới tìm.
Nếu không phải gặp được Trần Trạch Ý và Trần Tiểu An thì rất có thể Lý Tiếu sẽ sớm tiêu đời.
Thầy giáo đã mở miệng hỏi thì bình thường các học sinh đều sẽ không từ chối.
Lý Tiếu người cũng như tên, cười một cách vô tư lự, nói chuyện cũng không giữ kẽ: “Đương nhiên là được ạ, có phải em trai em gây sự gì ở trường không, thầy phải đánh nó, đánh chết nó luôn đi.”
Lý Văn Tinh trợn trừng mắt, cậu nói thầm trong lòng rằng lúc mình làm bài tập lỡ ngủ gật thôi mà, cũng đâu đến nỗi phải bị đánh chứ?!
Trần Trạch Ý không nói gì: “Thầy không trừng phạt thân thể của học sinh.”
Sau khi vào nhà thì Lý Văn Tinh đi theo Lý Tiếu pha trà cho hai vị khách uống.
Trần Tiểu An ghé sát vào người Trần Trạch Ý nói nhỏ: “Trong nhà này không có cái gì khác, quỷ khí được hạ trực tiếp lên người nên là phải loại bỏ từ trên người cậu ấy.”
Trần Trạch Ý xoa mày: “Trực tiếp trừ bỏ quỷ khí cho cậu ấy cũng được, nhưng trên người em không có thứ gì cả, bùa Vong Trần cũng không có…” Trừ ma hầu hết đều sử dụng trận pháp và thần chú, không có pháp khí cũng không sao.
Nhưng muốn giải quyết triệt để hậu quả thì vẫn phải dùng bùa chú, Trần Trạch Ý tách ra ở riêng nên khi rời nhà y không mang theo cái gì cả, vừa nãy cũng không nghĩ tới chuyện mượn Quý Nhất Nhiên vài lá bùa để xài.
Trần Tiểu An nói: “Vậy thì làm sao bây giờ? Nói thẳng với cậu ấy luôn để cậu ấy phối hợp một chút?”
Trần Trạch Ý: “Họ sẽ cho là mình mắc bệnh thần kinh rồi lại khiếu nại với bộ giáo dục, vất vả lắm em mới thi được chứng chỉ sư phạm đó, còn chưa cầm nóng tay lại bị thu hồi.”
Trần Tiểu An nửa hiểu nửa không: “…Ò.”
Quan trọng nhất là phải vẽ trận lên người, cái này rất phiền toái.
Trong chốc lát Trần Trạch Ý cũng không nghĩ ra ý kiến gì hay, nhưng thời gian bọn y ở trong này có hạn, cũng không thể mặt dày mày dạn mà ở lại hoài, không nghĩ ra được phương pháp nào hay thì cũng chỉ có thể bá đạo xông lên mà thôi.
Lý Tiếu bưng hai tách trà nóng tới, Trần Trạch Ý giả vờ ho khan, tận lực dùng giọng điệu thật tự nhiên mà nói: “Lên lớp 12 rồi hẳn là rất vất vả nhỉ?”
“Cũng ổn ạ”, Lý Tiếu cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, chỉ là thầy giáo của em trai đang lúng túng nói chuyện với mình thôi, “Mới vừa làm xong một bộ đề ạ.”
Lý Tiếu ngồi bên cạnh Trần Trạch Ý, Trần Trạch Ý giả bộ như thuận thế gác tay lên vai Lý Tiếu, vỗ vỗ cậu: “Phải cố lên nha.”
Khi thả tay đang đặt trên vai Lý Tiếu xuống, Trần Trạch Ý nhân tiện di chuyển đầu ngón tay cực nhanh, y vẽ một trận pháp trên lưng đối phương.
Có tia sáng yếu ớt lóe lên, nhưng hai cậu học sinh đều là người phàm nên cũng không nhìn thấy gì cả.
Lý Tiếu cảm giác lưng mình ngứa ngáy nên cậu hơi nhúc nhích, Trần Trạch Ý nhất thời nóng lòng liền ấn người xuống không cho cậu di chuyển.
Lý Tiếu cảm thấy rất kỳ lạ khi đầu ngón tay Trần Trạch Ý cứ quẹt tới quẹt lui trên lưng cậu, hơn nữa không biết có phải ảo giác của cậu không, nhưng cậu luôn có cảm giác đầu ngón tay của thầy giáo có hơi nóng, cậu do dự một hồi rồi vẫn lên tiếng: “Tay thầy đang làm gì trên lưng em vậy…”
Trần Trạch Ý: “…” Toang rồi, sẽ bị học sinh coi mình là thầy giáo biến thái quấy rối tình dục cho mà xem.
Trần Tiểu An liền nhạy bén giải vây giúp Trần Trạch Ý: “Thầy giáo viết chữ trên lưng em đó, đoán xem thầy ấy viết cái gì!” Mấy bữa trước Trần Tiểu An vừa xem một show tạp kỹ mà hồi trước Dư Hoán tham gia, trong đó có một trò chơi kiểu bạn viết tôi đoán tương tự như vậy.
Trần Tiểu An không nói thì còn đỡ, cậu vừa nói xong thì bầu không khí còn kỳ lạ hơn… Tại sao không có lý do gì mà thầy giáo lại viết chữ lên lưng anh trai của học sinh mình chứ!
Trần Trạch Ý kiên trì vẽ cho xong trận rồi vội vàng thả tay trên người Lý Tiếu xuống y như buông một củ khoai lang nóng phỏng tay vậy.
“Thầy đùa với em chút, viết thi đại học, cố lên lên lưng em”, y nói xong liền cuống cuồng kéo Trần Tiểu An dậy, “Cũng không còn sớm, bọn thầy phải về rồi, Văn Tinh cũng đi ngủ sớm chút nhé, lần sau đừng có vừa làm bài vừa ngủ gật.”
Mặc dù có hơi không hiểu chuyện gì nhưng Lý Tiếu vẫn thực hiện đúng đạo đãi khách tiễn hai người họ đến cửa, nhìn cả hai đi rồi cậu mới hỏi Lý Văn Tinh: “Thầy giáo này của em sao cứ là lạ kiểu gì ấy, bình thường thầy ấy không làm gì em chứ?”
Vẻ mặt Lý Văn Tinh mờ mịt: “Không có mà, con người thầy Trần rất tốt…”
Lý Tiếu vỗ vỗ vai Lý Văn Tinh: “Nếu gặp phải chuyện gì thì đừng sợ, cứ nói với anh