Editor: SusanDư Hoán nghe thấy con rối mở miệng thốt ra một âm tiết không thành tiếng, có lẽ là muốn nói gì đó nhưng còn chưa kịp nói ra hoàn toàn thì đã bị ngăn cản.
Sau đó Dư Hoán thấy con rối đó rút ra một con dao rồi dùng một sức mạnh siêu phàm mà tự chém một nhát lên cổ mình một cách tàn bạo.
Dư Hoán theo bản năng nhíu mày nhắm mắt lại, một lát sau không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa, anh mới mở mắt nhìn qua đó.
Thi thể đã bị luyện thành một con rối nên khi đầu lìa khỏi thân cũng không có máu chảy ra ngoài, giống như một con ma-nơ-canh bị hư trong cửa hàng quần áo vậy.
Quỷ khí vốn đã chiếm giữ thân thể này cũng hóa thành một làn khói chẳng biết bay đi đâu rồi.
Không biết con rối này lúc còn sống là ai, có phải một người phàm vô tội hay không, vô duyên vô cớ lại bị đoạt đi mạng sống để luyện thành một thứ người không người mà quỷ cũng chả ra quỷ.
Sau khi mất đi tác dụng rồi thì lại bị khống chế để tự phá hủy chính cơ thể của mình.
Dư Hoán thở dài.
Lúc Trần Tiểu An tới, cảnh tượng mà cậu nhìn thấy là Dư Hoán đang thở dài đứng trước màn sương mù đó.
“Em đến rồi đây, không sao rồi!” Trần Tiểu An nhào lên lưng Dư Hoán, cậu nhìn nhìn bốn phía cũng không cảm thấy có điều gì khác thường bèn hỏi, “Bọn chúng nhốt anh ở trong này sao?”
“Ban nãy có một con rối uy hiếp anh vào trong đó lấy đồ, nhưng không làm anh bị thương”, Dư Hoán lắc đầu, “Bây giờ đã kết thúc rồi.” Nói xong anh chỉ tay ra bên ngoài.
Trần Tiểu An cũng nhìn thấy một con rối nằm ở ngoài, đầu cách thân thể một khoảng.
Trần Tiểu An vừa sợ vừa thắc mắc: “Là do anh tiêu diệt nó sao!”
“Không phải, hắn tự sát.” Con rối không có ý thức cho nên đương nhiên chả có cái gì gọi là tự sát cả, nhưng anh nói như vậy Trần Tiểu An cũng đã hiểu được, ý là có kẻ nấp sau lưng thao túng để con rối tự diệt mình.
Trần Tiểu An nghĩ mà sợ, cậu cọ cọ lên lưng Dư Hoán: “Không sao là tốt rồi… Em cực kỳ sợ mình đến chậm.”
“Anh cũng rất lợi hại đó”, Dư Hoán quay người lại ôm lấy Trần Tiểu An, sờ sờ đầu cậu nhằm trấn an, “…Lúc sau chẳng biết tại sao mà con rối đó lại nghe anh sai khiến.” Dư Hoán kể lại chuyện vừa nãy cho Trần Tiểu An một cách đơn giản.
Trần Tiểu An trợn tròn mắt, kinh ngạc đến mức suýt không nói nên lời, sau một hồi lâu mới nói: “…Chẳng phải chỉ có người tu ma đạo mới có thể điều khiển quỷ ư? Vả lại con rối cũng chỉ nghe theo duy nhất một chủ nhân thôi mà.”
Dư Hoán nói: “Trước tiên cứ mặc kệ đi, đi ra ngoài rồi nói sau nhé.”
Chẳng biết là do kẻ nấp sau lưng kiêng dè thực lực của Trần Tiểu An hay là do gã không muốn bại lộ bản thân, hiện tại gã tạm thời không có hành động gì.
Nhưng cho dù là thế nào thì rời khỏi nơi này trước vẫn sẽ an toàn hơn.
Dù nơi này là địa bàn của Trần Tiểu An nhưng có lẽ sau này cậu cũng sẽ không thường xuyên đến đây nữa.
Lần trước đến do thời gian cấp bách nên cậu chỉ mang lá cờ đi, lần này chỗ nào cậu cũng lục cho bằng hết rồi nhét rất nhiều thứ mà chả biết là có tác dụng gì vào trong túi.
Khi đi ra khỏi khu vực được bao trùm bởi kết giới, cả hai dừng lại trước cái xác đã vô dụng của con rối.
Vốn dĩ đây không phải là vật sống, dưới tình huống không có quỷ khí ký sinh trên đó thì thi thể sẽ nhanh chóng bắt đầu thối rữa.
Mang theo tâm lý bài xích, Dư Hoán ngồi xổm xuống kiểm tra thử tình huống của cái xác nhưng lại không tìm được thứ gì hữu dụng cả.
“Chúng ta chôn cất hắn đi.” Ban đầu hắn cũng chỉ là một người vô tội, nói không chừng người thân bạn bè vẫn luôn tìm kiếm hắn, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục chết không có chỗ chôn quá mức thê lương.
Tuy nhiên Dư Hoán vừa dứt lời lại cảm thấy không thực hiện được, nếu muốn chôn cất thì chung quy cũng không để chôn tại nơi ở của Trần gia, còn muốn khiêng ra ngoài chôn thì lại càng phi thực tế.
Cơ mà anh vừa mới nghĩ như vậy thì Trần Tiểu An liền nói đồng ý, cậu lấy ra một cái túi Càn Khôn mới, thế mà lại rút nhỏ cái xác đó rồi cất vào trong túi.
Dư Hoán: “…”
Sau khi ra ngoài Dư Hoán nhờ người ta tìm một nơi để chôn cất thi thể.
Đáng lẽ anh còn nghĩ tới việc báo cảnh sát để tìm người nhà trước đây của thi thể.
Nhưng khi suy nghĩ lại, nếu một cái xác thế này bị cảnh sát biết được, cảnh sát cũng sẽ không tin mấy thứ mê tín dị đoan này, vì vậy ở trong mắt bọn họ chắc chắn Dư Hoán sẽ biến thành kẻ tình nghi số một.
Cho nên anh từ bỏ, cuối cùng chỉ sai người bí mật điều tra.
…
Nói là sự việc tạm thời kết thúc, nhưng thật ra vẫn chưa.
Kẻ nấp sau lưng chỉ xuất hiện như một cái bóng, khiến cho người ta bắt cũng bắt không được, điều này làm cho Trần Tiểu An không thể yên tâm cho được dù rằng mấy ngày gần đây cậu không gặp phải chuyện gì cả.
Thật ra Trần Tiểu An không quá lo lắng về bản thân, miễn là đừng tìm Thanh Long ra đối đầu với cậu thôi, còn những ma quỷ bình thường cậu đều có thể đối phó một cách thành thạo.
Tuy nhiên cậu rất lo cho Dư Hoán, ngày hôm đó hình như Dư Hoán đã biểu hiện ra ngoài năng lực thao túng con rối, nhưng nào ai biết được có phải năng lực này là phù dung sớm nở tối tàn hay không.
Bây giờ cũng chẳng có con rối nào khác để anh làm thí nghiệm —— đương nhiên tốt nhất là đừng có con rối nào khác xuất hiện nữa.
Lùi lại một bước mà nói [1], đôi khi Dư Hoán gặp phải ma quỷ bình thường cũng thử ra lệnh cho chúng nó, nhưng mà những con quỷ này con nào con nấy đều không thèm liếc nhìn anh lấy một cái.
[1]
Thế là Trần Tiểu An bèn lấy ra lá cờ nhỏ bên trong đài đá nằm dưới địa cung đưa cho Dư Hoán.
Suy cho cùng thì hai người cũng không thể luôn giống như con sam mà dính lấy nhau như hình với bóng.
Trần Tiểu An luôn sợ thời điểm cả hai không ở cùng nhau thì Dư Hoán sẽ gặp phải chuyện gì đó.
Ban đầu Dư Hoán cũng không biết lá cờ nhỏ này dùng để làm gì, chỉ xem nó như lá bùa hộ mệnh Trần Tiểu An cho anh, anh vừa định nhận thì Trần Tiểu An kéo cổ tay anh: “Em dạy anh cách xài.”
Dư Hoán hỏi: “Lá cờ này dùng làm cái gì vậy?”
Trước khi đưa lá cờ cho Dư Hoán thì Trần Tiểu An đã thiết lập một kết giới không gì phá nổi ở bên trong căn phòng nhằm diệt sạch những khả năng bị kẻ khác nghe lén hoặc là đánh lén.
Bởi vậy cậu yên tâm nói: “…Có thể sai khiến những yêu quái khác giúp anh làm việc.”
Vốn dĩ bản thân Trần Tiểu An cũng đã quên lá cờ này là để làm gì, có một hôm trong nhà không có ai nên cậu đã thử dùng nó, thế là tất cả các loài yêu quái ở phụ cận đều chen chúc đến trước cửa nhà Dư Hoán hành hương với cậu.
Trong đó có đại yêu quái trông rất mạnh, cũng có yêu quái nhỏ yếu như thỏ tinh các kiểu.
Một đám lần lượt hỏi vua ta có phân phó gì, khiến cho đầu cậu ong ong hết cả lên.
Thấy yêu quái ùa tới càng ngày càng nhiều, Trần Tiểu An liền vội vã hô dừng.
Cũng may là chỗ ở hiện tại đã chuyển đến vùng ngoại thành nên xung quanh chẳng có ai cả, nếu không thì chắc chắn cảnh tượng một đám yêu quái hoặc là hóa thành hình người hoặc là biến thành nguyên hình tụ tập ở sân nhà bọn họ sẽ bị người ta chụp lại, đến lúc đó cư dân mạng lại nói Trần Tiểu An đang lập hội nghị phi pháp nào đó cho mà xem.
Trần Tiểu An thử