Editor: SusanQuý Nhất Nhiên trợn trắng mắt: “Vậy anh đến cũng thật không đúng lúc, anh đi trước nha.”
“Đùa chút thôi”, Dư Hoán đứng lên từ dưới nước, quấn khăn tắm quanh eo, anh nhìn về phía Trần Tiểu An, “Em muốn ở trong này chơi tiếp hay là?”
Trần Tiểu An bụm một vốc nước trong tay rồi hất về phía Dư Hoán, cơ mà xa quá nên không hất tới.
Dư Hoán mỉm cười đi ra ngoài, anh hỏi Quý Nhất Nhiên: “Đồ đâu rồi?”
Quý Nhất Nhiên chỉ chỉ cái túi để trên bàn trà: “Bỏ ở trong đó hết đấy.”
Dư Hoán nói: “Đem về nhiều thế này à? Dùng xong rồi kêu người đốt đi.”
Một lát sau Trần Tiểu An cũng thay quần áo đi ra, cậu cầm cái khăn lông to vừa lau khô tóc vừa tiến đến gần mấy người Dư Hoán.
Trước kia cậu đã từng thấy tư thế gọi hồn của Trần Trạch Ý, chuẩn bị rất nhiều đạo cụ và tốn công sức rất lớn.
Nhưng dường như Dư Hoán chẳng chuẩn bị gì khác ngoại trừ lấy đồ của Triệu Dũng.
Trần Tiểu An hỏi: “Anh muốn gọi hồn sao?… Không cần bố trí trận pháp sao?”
Dư Hoán giải thích: “Không cần, vả lại cũng chẳng phải gọi hồn, nếu hồn phách của hắn bị kẻ khác giam giữ thì không thể gọi được, miễn cưỡng gọi hồn sẽ bứt dây động rừng.” Phương pháp giống như lúc trước Chu Tước mang theo mấy người Trần Tiểu An tìm hồn phách Lý Tiếu cũng có thể dùng được, chỉ là quá mất thời gian, đồng thời rất dễ dẫn tới sự chú ý của đối phương.
“Vậy là?”
“Nói chuyện trực tiếp với Triệu Dũng.”
Sau khi hồn phách rời khỏi cơ thể biến thành quỷ hồn thì đa số cũng chỉ còn lại chấp niệm, vả lại ý thức cũng không rõ ràng, nhưng hẳn là vẫn có thể hỏi được phương hướng và vị trí các thứ.
Trước khi chính thức bắt đầu Dư Hoán tìm một nơi trống trải rồi bảo Quý Nhất Nhiên và Trần Tiểu An hỗ trợ quan sát vùng phụ cận, đừng để cho những thứ khác thừa cơ tiến vào.
Quý Nhất Nhiên trêu đùa nói: “Bọn anh chính là tả hữu hộ pháp.”
Dạo này Trần Tiểu An đang xem một bộ phim cổ trang, nghe Quý Nhất Nhiên nói như vậy cậu liền hô to với Dư Hoán: “Giáo chủ!” [1]
[1]
Dư Hoán: “…”
Xưng hô loạn xì ngầu gì thế này, cũng không biết hồi trước cục cưng gọi tên anh Hành Chu trong mơ đã chạy đi đâu mất rồi.
Lúc đó Dư Hoán ghen cực kỳ, sau đó anh biết Từ Hành Chu chính là bản thân mình thì lại không ghen được nữa.
Nhưng mà nghĩ lại tình cảnh gần đây của mình, anh lại bắt đầu hâm mộ bản thân ver Từ Hành Chu.
Dư Hoán duỗi tay vén tóc mai trên trán Trần Tiểu An sang hai bên rồi khẽ búng một cái lên trán cậu.
Trần Tiểu An nấp ra sau: “Đừng quậy nữa đừng quậy nữa, làm chính sự.”
Sở dĩ yêu cầu Quý Nhất Nhiên và Trần Tiểu An hỗ trợ quan sát là vì Dư Hoán không gọi hồn mà là đối thoại với hồn phách của đối phương, đồng nghĩa với việc anh phải tách ý thức ra khỏi thân thể mình đi đến không gian của đối phương.
Nếu trong lúc này bất cứ xảy ra chuyện gì thì hậu quả không thể lường được.
Mấy người họ đều nghiêm túc hẳn lên.
Dư Hoán ngồi xếp bằng ở trung tâm, anh cầm trên tay món đồ trước đây Triệu Dũng từng dùng rồi nhắm mắt lại bắt đầu thiết lập liên hệ và cảm ứng với hơi thở mà đối phương lưu lại.
Dư Hoán cảm giác được ý thức bắt đầu tách ra, sau đó anh tiến vào một vùng không gian chẳng có lấy một tia sáng, hẳn là đang ở trong một cái vật chứa hồn phách.
Trước tiên anh giấu kín hơi thở của mình để tránh bị người ta phát hiện có hồn phách ngoại lai đi vào trong này.
Sau khi anh niệm ngày sinh tháng đẻ của Triệu Dũng thì gọi tên đối phương, rồi lại niệm một đoạn chú.
Sau đó trước mắt anh xuất hiện một linh thể, loáng thoáng nhìn ra đó là hình người.
Dư Hoán có thể nhìn thấy được đây là con rối từng giao thủ với anh vào ngày hôm đó.
Anh hỏi: “Cậu là Triệu Dũng sao?”
Đối phương không trả lời.
Dư Hoán: “…Cậu có biết trong đây là chỗ nào không?”
Đáp lại Dư Hoán vẫn là sự im lặng như cũ.
Thật ra cũng không phải Dư Hoán không thể đi ra bên ngoài trực tiếp nhìn xem đây là nơi nào, nhưng lúc này anh đang ở trong trạng thái linh hồn, nếu đi ra ngoài gặp phải cái tên quỷ tu kia thì e rằng sẽ không có lợi.
Dư Hoán lại thử hỏi Triệu Dũng vài vấn đề, nhưng đối phương không hề cho anh một thông tin nào cả.
Không ngờ rằng hồn phách này đã hoàn toàn không còn ý thức của bản thân…
Dư Hoán đang suy nghĩ đối sách.
Quay trở về trước? Hay là đợi thêm một lát quan sát tình hình? Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ xong thì anh đã cảm giác trên đầu có một luồng ánh sáng nhạt lọt vào trong.
Lọ chứa này đã bị mở ra.
Dư Hoán vô thức nín thở, sau đó anh mới sực nhớ hiện tại mình căn bản chẳng cần phải hô hấp.
Anh bình tĩnh tránh ở dưới đáy lọ nhìn linh hồn của Triệu Dũng bay lơ lửng ra ngoài.
Anh đang suy nghĩ không biết hiện giờ đối phương mở cái vật chứa này thả hồn phách ra ngoài là có ý gì, anh cũng không dám manh động.
Đợi cả buổi trời cuối cùng cũng cảm giác xung quanh tối sầm xuống lần nữa, Dư Hoán tưởng vật chứa này bị đóng lại rồi.
Thế nhưng anh vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp cho lắm…
Ngẩng đầu lên nhìn một cái, rốt cuộc anh đã phát hiện ra chỗ nào không thích hợp rồi.
Che khuất ánh sáng của cái lọ này không phải là cái nắp, mà là một con mắt.
Lúc Dư Hoán nhìn lên trên liền thấy một con mắt cũng đang nhìn anh.
…Mặc dù thứ quỷ gì anh cũng từng gặp cả rồi, nhưng khi nhìn thấy một con mắt vô cùng lớn bất thình lình xuất hiện trên đầu trong lúc linh hồn anh đang bị thu nhỏ như bây giờ mà nói thì anh vẫn cảm giác sởn cả tóc gáy.
Tiếp sau đó Dư Hoán cảm thấy trời đất quay cuồng, anh bị cưỡng chế đổ ngã ra ngoài.
Anh còn chưa kịp khôi phục thành kích cỡ bình thường thì chợt nghe thấy một giọng nói cũng được xem là quen thuộc cất lên: “Tôi không nghĩ tới cậu lại biến thành cái dạng này mà nhảy vào trong bẫy.”
Dư Hoán nheo mắt lại: “…Quả nhiên là cậu à.”
Nếu chỉ là lấy cái lọ cất giấu hồn phách ra để triệu hồi quỷ hồn bên trong ra làm việc cho mình, thì Dư Hoán vẫn không thể xác nhận chắc chắn rằng đối phương chính là kẻ trước đó sử dụng con rối.
Thế nhưng đối phương nhìn thấy được anh hiện giờ đang ở thể linh hồn.
Người thường không thể nhìn thấy quỷ hồn, nhưng quỷ tu đã bước một chân vào ma đạo rồi, cũng xem như là thứ nửa người nửa quỷ, vì vậy quỷ tu có thể nhìn thấy được.
“Đã sớm biết là tôi rồi thì sao còn đợi tới lúc này mới đến?”
Bây giờ Dư Hoán mới thấy rõ cảnh vật xung quanh, anh đang ở trong một căn phòng ngủ, nằm trên giường là cái người mà đáng lẽ phải chịu khổ trong địa lao – Trần Tư Vũ.
Đằng sau bàn làm việc kế bên giường có một người đang ngồi, vẫn tây trang giày da cẩn thận tỉ mỉ hệt như mọi khi.
“Bình thường cậu giấu kỹ thật đấy, cho dù tôi đoán ra là cậu thì cũng chẳng có chứng cứ”, Dư Hoán nói, “Có phải không nào, Trạch Sâm.”
Ngoài mặt Dư Hoán vẫn giả vờ bình tĩnh, nhưng thật ra anh đã hoảng hết cả lên.
Sao bọn họ cứ phải đối mặt nhau vào lúc này cơ chứ! Hiện giờ Trần Trạch Sâm chỉ cần lấy đại một cái pháp khí ra cũng có thể bắt anh lại rồi!
Cũng may là Dư Hoán và Trần Tiểu An có thể trực tiếp liên hệ bằng tiếng lòng.
Trước đó vẫn chỉ là một chiều thôi, sau này Dư Hoán nghiên cứu một chút để cho hai người có thể trao đổi bất cứ lúc nào trong mọi tình huống.
Anh nói với Trần Tiểu An vị trí và tình hình chỗ anh đang ở, cùng lúc đó anh vừa nói chuyện với Trần Trạch Sâm nhằm kéo dài thời gian: “Không phải Trần Tư Vũ phải ở trong địa lao à?”
Trần Tiểu An cười cười: “Tôi cũng phải ở trong địa lao nhỉ.”
Dư Hoán: “Cậu nói cũng đúng lắm.”
Ánh mắt Trần Trạch Sâm sầm xuống: “Sao nào, tổ sư gia cũng muốn tống tôi vào địa lao ư?”
Dư Hoán: “Đến cả cái này mà cậu cũng biết à.”
Trần Trạch Sâm nói: “Từ khi anh có thể tiến vào cấm chế của linh miêu thiết lập thì tôi đã biết rồi… Có điều tôi cũng không tính là con cháu của đồ đệ anh, chắc hẳn tôi cũng chẳng cần phải quá tôn kính anh đâu nhỉ.”
“Không tính là con cháu của đồ đệ tôi?” Dư Hoán thầm nghĩ có chuyện xưa, tốt nhất là hiện tại Trần Trạch Sâm có thể kể nhiều thêm chút, từ xưa tới giờ nhân vật phản diện đều chết vì nói nhiều mà.
Nhưng Trần Trạch Sâm