Editor: SusanTrần Tiểu An không có cơ hội chào buổi sáng với Dư Hoán, vừa sáng sớm Dư Hoán đã đi quay phim, sáng sớm ở đây chính là chỉ thời điểm sáng tinh mơ mặt trời vừa thức giấc, lúc đó Trần Tiểu An vẫn còn đang trong mộng.
Ngủ đến trưa trật Trần Tiểu An mới bị Quý Nhất Nhiên đánh thức.
Quý Nhất Nhiên vốn lo rằng Trần Tiểu An không thể tự chăm sóc bản thân, tối qua quá mệt mỏi, lúc hắn trở về liền tắm rửa rồi đi ngủ, cũng không để ý tới vấn đề này.
Quý Nhất Nhiên đã khá quen thuộc với hình người của Trần Tiểu An, trong tiềm thức hắn cảm thấy cậu là một con người, nên cơ bản hắn không nghĩ tới khả năng nhóc yêu quái này không có kiến thức về đời sống hằng ngày.
Tuy nhiên cũng không sao, Trần Tiểu An ở nhà Dư Hoán hơn một tháng, Dư Hoán làm gì cậu cũng ngồi xổm một bên xem rồi học theo, hiện tại động tác bóp kem đánh răng của cậu cũng rất thuần thục.
“Làm nhanh nhanh lên Tiểu An, tôi dẫn cậu đi nhập hộ khẩu, làm xong tôi còn có việc khác nữa… Tiện thể mang cô Y Xuy đi tắm rửa với tiêm phòng luôn.” Quý Nhất Nhiên vốn dĩ muốn nói có nên triệt sản không, nhưng nghĩ tới mèo cũng có ý thức độc lập, nên hắn vẫn không muốn làm chuyện tàn nhẫn như vậy, nghĩ đến đó hắn lại nhìn Trần Tiểu An, “Kỳ lạ thật, Trần Tiểu An, trước kia cậu ở nhà Dư Hoán lâu vậy mà cậu ta không đưa cậu đi triệt sản ư?”
Trần Tiểu An: “…”
Quý Nhất Nhiên còn nói: “Cậu yên tâm, nếu sau này cậu ta muốn đưa cậu đi triệt sản thì tôi sẽ giúp cậu ngăn cản.”
Trần Tiểu An tức giận trừng mắt nhìn Quý Nhất Nhiên.
Trước khi đi Quý Nhất Nhiên đã gọi điện cho Dư Hoán, hắn nói muốn dẫn Trần Tiểu An về công ty giải quyết một vài chuyện hợp đồng.
Sau khi nói xong lại đưa điện thoại cho Trần Tiểu An: “Nói vài câu với idol của cậu đi.”
Quý Nhất Nhiên cài thiết lập nhân vật cho Trần Tiểu An là một fanboy, bản thân Trần Tiểu An còn chưa hoàn toàn nhập vai, vậy mà Quý Nhất Nhiên lại là người đầu tiên nhập vai.
Trần Tiểu An cầm điện thoại không biết nên nói cái gì mới tốt, Y Xuy ở bên cạnh tự chơi với đuôi của mình, thấy Trần Tiểu An ngây ngốc liền thúc giục cậu: “Nói cái hôm qua tôi dạy cậu á.”
Hôm qua Y Xuy không chỉ nói một câu rắm cầu vồng, Trần Tiểu An có trí nhớ tốt, học cái này cái kia rất nhanh, những gì Y Xuy dạy cậu đều nhớ kỹ, lúc này bắt đầu trả bài: “Anh… có ngửi thấy mùi khét không?”
Dư Hoán: “?”
Trần Tiểu An vặn vẹo nói ra câu tiếp theo: “Đó… đó là do trái tim em đang vì anh mà cháy… cháy bỏng…”
Áaa, xấu hổ quá chừng! Trần Tiểu An cảm giác sắm vai một fanboy thật sự quá khó khăn rồi, tuy rằng cậu cũng không hiểu rõ lắm tại sao mình phải đóng vai fanboy như này, nhưng có lẽ đây chính là con người nhỉ, con người luôn thích nhập vai mà, mỗi ngày Dư Hoán đều giả dạng làm người khác.
Dư Hoán: “Ha ha ha ha ha ha, cậu bạn nhỏ cũng thú vị ghê.”
Quý Nhất Nhiên: “…”
Y Xuy: “Quào.”
Sau khi cúp điện thoại Quý Nhất Nhiên hỏi Trần Tiểu An: “Ai dạy cậu nói cái này thế?”
Trần Tiểu An chỉ chỉ Y Xuy.
Y Xuy vô tội ngoe nguẩy cái đuôi.
Quý Nhất Nhiên đỡ trán: “Trong giao tiếp hằng ngày không có ai nói mấy câu như thế này, Y Xuy mày đừng chỉ bậy nha… Thôi bỏ đi, để mốt rồi tính, bây giờ làm việc chính trước.”
Trụ sở chính của hiệp hội yêu quái nằm tại Bắc Kinh, ở tỉnh lỵ của mỗi tỉnh và các thành phố lớn đều có văn phòng đại diện.
Khi Trần Tiểu An nghe Quý Nhất Nhiên giới thiệu cậu còn tưởng rằng văn phòng đại diện là một nơi rất hoành tráng và nghiêm túc, kết quả Quý Nhất Nhiên dẫn cậu vào một cửa hàng trò chơi điện tử trên tầng cao nhất ở trung tâm thương mại.
Y Xuy không đi theo, trước khi bọn họ tới đây Quý Nhất Nhiên đã gửi tạm em ấy ở cửa hàng thú cưng, hắn bảo sau khi kết thúc công việc sẽ quay lại đón ẻm.
Trần Tiểu An đã từng xem TV thấy mấy nam sinh trốn học đi cửa hàng trò chơi điện tử chơi mấy cái máy Taiko Drum Master [1], lúc ấy cậu rất nóng lòng muốn thử, bây giờ nhìn thấy cửa hàng game điện tử chân chính, toàn bộ sự chú ý của Trần Tiểu An đều bị thu hút bởi một loạt máy âm nhạc điện tử [2] ở ngay lối vào.
Quý Nhất Nhiên đi phía trước vài bước phát hiện Trần Tiểu An không theo kịp mới cảm thấy có gì đó không ổn, Trần Tiểu An còn đang trưng vẻ mặt khát khao bị hắn xách cổ áo kéo tới quầy lễ tân.
[1] & [2]
Trần Tiểu An trừng mắt nhìn, cửa hàng game rất ồn ào, cậu nâng giọng hỏi Quý Nhất Nhiên: “Anh có muốn mua xu game cho tôi không!”
Quý Nhất Nhiên: “Mua cái đầu cậu.”
Quý Nhất Nhiên gõ gõ lên bàn, anh trai đang chơi điện thoại ở quầy lễ tân ngẩng đầu lên: “Yô, Nhất Nhiên… con mèo nhỏ phía sau là con mà tối qua cậu gửi tin nhắn qua đấy hả?”
“Ừm.” Quý Nhất Nhiên quay đầu lại giải thích với Trần Tiểu An, “Người phụ trách văn phòng đại diện bên đây là ông chủ cửa hàng trò chơi điện tử, văn phòng chiếm chút vị trí trong sảnh game, nhân viên lễ tân là một con thỏ tinh.”
Anh Thỏ: “Cách gọi này không lễ phép tí nào.”
Lúc này Trần Tiểu An mới quan sát anh trai đứng sau quầy lễ tân, cậu ta mặc sơ mi trắng và áo gi-lê đen, giữa mái tóc là đôi tai thỏ màu xám đang rũ xuống, người không biết có thể nghĩ cậu ta đang đeo băng đô tai thỏ.
Thấy Trần Tiểu An nhìn chằm chằm tai mình, Anh Thỏ giật giật đôi tai của mình.
Thiên tính của Trần Tiểu An sai bảo cậu phải bắt lấy đồ vật nào đang chuyển động, vì thế vừa chớp mắt một cái, Anh Thỏ la ầm lên: “Con mèo nhỏ! Buông lỗ tai tôi ra!”
Trần Tiểu An ngượng ngùng bỏ tay xuống: “Thật xin lỗi, tôi không nhịn được…”
“Bỏ đi, mèo các cậu lúc nào cũng thế”, con thỏ bưng lỗ tai của mình, đứng sang một bên, “Theo tôi vào trong đi…”
Sổ sách ghi chép đăng ký cho yêu quái cần phải thu thập ảnh nguyên hình của yêu quái, Trần Tiểu An không biến về nguyên hình được, con thỏ hỏi lý do rồi cười to ha ha: “Vậy thì chụp một bức ảnh đời thường đưa tôi đi, tốt nhất là ảnh toàn thân đó.”
Cái này thì Quý Nhất Nhiên vẫn có, hắn mở lịch sử trò chuyện với Dư Hoán ra, trong đó có một đống ảnh chụp của Trần Tiểu An.
Dư Hoán không thích sống ảo trên mạng xã hội, nhưng anh lại rất có lòng khoe mèo, Quý Nhất Nhiên trở thành nạn nhân trực tiếp nhất, có một khoảng thời gian hắn vừa mở điện thoại lên là mấy chục tấm hình mèo, dữ liệu và bộ nhớ đều bay đi hết.
Quý Nhất Nhiên chọn một tấm gửi cho con thỏ, con thỏ gõ lạch cạch vài cái trên máy tính rồi đưa một tờ biên lai cho Trần Tiểu An: “Được rồi, tải lên hệ thống rồi, thẻ căn cước sẽ được gửi cho bên Quý Nhất Nhiên trong vòng bảy đến mười lăm ngày làm việc.
Nếu cậu cần bên chúng tôi giúp đỡ về việc làm trong xã hội loài người thì có thể liên hệ với tôi.”
“Cảm ơn.”
Bọn họ vừa quay người đi, con thỏ liền gửi tin nhắn cho người khác: Quý Nhất Nhiên ngốc nghếch thật sự, hắn dán bùa biến hóa cho mèo tinh rồi hắn bảo không biến trở về được, vậy thì dán tiếp bùa hiện hình không phải ok rồi sao! Nhưng tôi không nói cho hắn biết đâu, cái tên này vừa mở miệng ra là kêu tôi con thỏ tinh, con mèo hư hỏng kia còn nắm lỗ tai của tôi nữa chứ.
[tức giận.gif]
Lúc đi ngang qua mấy cái máy Taiko Drum Master ngoài cửa, ánh mắt Trần Tiểu An cứ như dính luôn trên đó, Quý Nhất Nhiên bó tay bèn phải đi mua vài đồng xu: “Cho cậu chơi vài ván đó, chơi xong thì đi, ở đây nhiều người lắm.”
Nói xong Quý Nhất Nhiên còn đẩy kính râm nói tiếp: “Vẫn có