Châu Tiểu Như bước ra khỏi phòng tắm vẻ mặt mệt mỏi thấy rõ
Có vẻ buổi chiều từ nhà mẹ Vân trở về đã bị say nắng rồi chăng
Giai Giai nhìn thấy sắc mặt trắng bệt của cô liền đi đến hỏi thăm
- Như Như cậu ốm à
Cô chỉ khẻ lắc đầu, hiện tại cổ họng khô khốc không muốn trả lời
Giai Giai đưa tay lên trán cô để kiểm tra
- Như Như cậu sốt rồi, đợi tớ một lát tớ đi lấy khăn ấm cho cậu
Giai Giai nói rồi xoay người rời đi, một lúc sau liền mang đến một cái khăn ấm cùng mấy viên thuốc hạ sốt
Giai Giai đỡ cô ngồi dậy rồi nhẹ nhàng đưa thuốc cho cô, sau khi uống thuốc Giai Giai liền đặt cô xuống giường rồi từ từ chườm khăn ấm lên giúp cô
- Giai Giai cảm ơn cậu
Cô hai mắt mơ màng đến không mở nổi nhưng vẫn cố gắng nặn ra hai từ cảm ơn
- Ngốc à, đây là việc nên làm không cần phải cảm ơn
Giai Giai dùng tay bún nhẹ lên mũi cô, bình thường cô ốm cũng là người chị em tốt này chăm sóc, bây giờ mới ốm có một chút liền khách sáo với cô rồi sao
6h sáng hôm sau
Cô khóc nhọc bước xuống giường, tối hôm qua cô phát sốt mê man đến nửa đêm mới giảm được một chút
Hôm qua vừa xin nghĩ nên hôm nay cô nhất định phải đi làm mặc kệ cho Giai Giai đã khuyên nhũ hết lời
Hôm nay Dương Khâm Minh có việc bận nên không đến công ty, Giai Giai đèo cô trên chiếc xe máy
Sau đó là tấp vào tiệm cafe quen thuộc
Đảo mắt một vòng nhưng Giai Giai vẫn không nhìn thấy thằng bé
- Mạc Luân, tiểu Vũ hôm nay không đến tiệm cùng anh à?
Nghe được câu hỏi đó đột nhiên vẻ mặt Trương Mạc Luân chùng xuống
- Tiểu Vũ hai hôm trước đã được mẹ nó đón sang Úc định cư rồi
Giai Giai nghe thấy liền kinh ngạc
- Sao anh không giữ thằng bé lại, không phải anh rất thương nó sao?
- Đúng là anh rất thương Tiểu Vũ, nhưng mà nó cần có một gia đình có đủ ba và mẹ, tiếc là anh không thể thực hiện được điều đó
Có lẻ cô đã chạm đến nổi đau của anh rồi chăng
- Em xin lỗi
Giai Giai cảm thấy ái nái trong lòng liền mở miệng nói xin lỗi với anh
- Hôm đó Tiểu Vũ nói muốn gặp em, thằng bé khóc lóc rất nhiều nhưng mà anh lại không có cách nào liên lạc cho em, đến cả điều mong ước cuối cùng mà anh cũng không thực hiện được cho nó, có phải anh quá tệ rồi không
Trương Mạc Luân hai mắt đỏ hoe nhìn ra bên ngoài, anh không dám đối diện với cô, anh sợ cô sẽ biết được tình cảm của anh, cứ để cô như vậy mà hạnh phúc bên người mình yêu, còn tình cảm này anh nhất định sẽ giấu nhẹm