Hơn một tháng liền, chưa có ngày nào mà nhà của cô vắng bóng Dương Thừa Quân cả
Anh luôn luôn rời khỏi nhà cô từ rất sớm sau đó là quay trở lại vào lúc chiều tối muộn
Có nhiều lúc cô cũng thăc mắc chẳng lẻ Dương Thừa Quân này sức trâu hay sao không thấy anh than mệt mỏi tiếng nào
Hôm nay cô được tan làm rất sớm, lí do là ngày mai nhà Hứa Bạch tổ chức tiệc chúc mừng anh thăng chức
Châu Tiểu Như cũng được mời đến, chỉ là cô vốn không có hứng thú với những loại tiệc này cho nên đã từ chối, nhưng mà vẫn không tránh khỏi bị Hứa Bạch rủ đi ăn cơm xem như là ăn mừng sớm
- Như Như chúng ta cùng đi ăn có được không, xem như là cũng nể mặt anh đi
Cô thật sự không có lí do nào từ chối chỉ đành đồng ý với anh
Sau khi tan làm, hai người ghé vào một quán lẩu gần nhà
Lẩu ở đây rất ngon, ngày xưa mỗi lần đến sinh nhật cô, mẹ Vân đều đưa cô đến đây.
Hai người chọn một cái bàn ở gần cửa sổ
Ông chủ quán đem menu ra đưa tới trước mặt Hứa Bạch nở một nụ cười thân thiện
- Cậu Hứa lâu quá không gặp?
- Chú Lưu lâu quá không gặp?
- Hôm nay đưa bạn gái đến ăn à? Cô bé này nhìn trông có vẻ quen mắt
Ông nhìn cô nhíu mày một hồi lâu sau đó chợt nhớ ra điều gì liền thốt lên
- Đây là cô bé hay cùng mẹ đến đây tổ chức sinh nhật nè
Cô khá bất ngờ khi ông vẫn còn nhận ra cô, so với trước đây thì cô khác xa một trời một vực.
Từ khi cô mất trí nhớ thì phong cách ăn mặc cũng thay đổi hẳn, cô còn nhớ mẹ Vân từng cho cô xem những bức ảnh trước khi cô bị tai nạn, phải nói nhìn cô lúc đó không khác gì dân anh chị ở trường
- Chú vẫn nhận ra cháu à?
Cô niềm nở đáp lại câu nói của ông
- Lần nào cháu đến tổ chức sinh nhật đều mang thêm khách đến đây làm sao mà chú quên cho được
Cô ngây người ra khi nghe thấy câu trả lời của cô
- Ý chú là sao ạ? Thêm người là sao? Bình thường cháu chỉ đến đây với mẹ làm gì còn ai khác ạ?
Ông chủ Lưu như phát hiện ra gì đó liền thay đổi giọng điệu
- À không có gì đâu, ý chú là cháu vía tốt cho nên mỗi lần cháu đến đây quán của chú liền đông khách lên á mà
Hoá ra là như vậy à
Cô khẻ mĩm cười ngại ngừng nhìn ông sau đó là gọi món
Cả bữa ăn hai người cũng chỉ nói được có mấy câu
Đến lúc tính tiền thì ông chủ Lưu liền gọi Hứa Bạch vào trong nói chuyện riêng nên cô đành ngồi đợi
- Chú Lưu là có chuyện gì sao chú lại gọi cháu ra đây?
Ông Lưu chỉ nhìn anh sau đó thở dài một tiếng
- Hứa Bạch,