: Những thi thể gặp nạn
Khó trách Tống Tâm đột nhiên mạnh như thể, có thể nhanh nhẹn đá Chu Hà ngã lên tường, hóa ra là bị Tư Mã Thanh nhập thân.
Kì thật tôi rất tức giận khi Tư Mã Thanh tự tiện nhập thân Tống Tâm, đối với người bình thường mà nói, bị người khác nhập thân sẽ làm tổn hại đến cơ thể. Tống Tâm bị nhập thân như vậy, Tư Mã Thanh đương nhiên không có gì tổn thương, nhưng dương thọ của Tống Tâm tất sẽ bị tổn hại.
Vốn tôi muốn lí luận với Tư Mã Thanh, bên tai lại truyền đến giọng nói đau đớn kịch liệt của người dẫn bản tin trong TV, nơi mềm mại nhất trong lòng tôi chợt nên đau đớn.
Trong tin tức, số người tử vong trong sự cố lật thuyền... Vậy mà là hơn tám trăm người! Con số này có thể so với một trận thiên tai lớn, tại sao có thể chết nhiều người như vậy.
Thành phố Ngọc Lan vốn được mệnh danh là thành phố Ngọc Lan, nguyên nhân chính là một con sông lớn đi qua giải đất trung tâm của thành phố Ngọc Lan đổ ra biển lớn. Từ xưa đến nay, con sông này đã trở thành con sông lớn nuôi dưỡng biết bao người dân của thành phố Ngọc Lan.
Trong tin tức nói là trên con sông đột nhiên đã xảy ra gió lốc, làm một cái du thuyền định kì đi từ biển vào bị lật nghiêng, bởi vì lúc lật thuyền, cửa bên trong khoang thuyền đã bị khóa trái, cho nên người bên trong không thể rời khỏi kịp lúc. Cuối cùng nước tràn vào trong khoang thuyền, phần lớn người trong khoang thuyền đều bị chết đuối.
Hơn nữa càng thêm ác liệt chính là, thuyền trưởng không chết.
Trong khoảnh khắc lật thuyền, ông ta đã lựa chọn chạy trốn, mà không ở lại cứu trợ đám du khách. Nhóm du khách này phần lớn là người cao tuổi, cũng có rất nhiều trẻ con, đương nhiên ít có năng lực tự cứu bản thân.
Tôi nhìn tin tức này mà có chút ngẩn ngơ, nhìn thật lâu vào du thuyền cỡ trung đang nằm chênh vênh trên mặt biển yên tĩnh kia, nghĩ rằng mình cũng đã từng ngồi trên du thuyền này.
Bình thường con tàu này có thể chở hai ngàn người, nhận các đoàn du lịch ở khắp nơi. Nhưng mà ban đêm dừng ở trên biển, nên thường xuyên lọt vào tầm ngắm của đám cướp biển ven bờ. Cho nên, tới buổi tối thường sẽ khóa trái cửa, các van mở cửa bên trong khoang có dạng đĩa nên phải dùng lực rất lớn của người trưởng thành để xoay cái van mới có thể mở cửa lớn của khoang thuyền ra. Bằng không, cửa khoang thuyền rất dày, có phá như thế nào cũng không ra.
Tôi lâm vào kí ức chuyện cũ, trong đầu đột nhiên xẹt qua một tia sáng, nghĩ tới gì đó: "Cô nói... Cô nói đây là quà của Ác Nguyệt? Sự cố lật thuyền chẳng lẽ... Là Ác Nguyệt làm?"
Tống Tâm đang bị nhập thân nhẹ nhàng giơ ngón trỏ lên, đặt lên bên môi tái nhợt, khóe miệng giương lên để lộ nụ cười lạnh như băng: "Hiện tại, cô và Tống Tâm quay về trường học nhận phần quà này đi. Để yên mọi chuyện, cô cũng đừng có xen vào, lấy thân phận của hiện tại cô cũng không có tư cách quản chuyện này."
Nghe thấy lời khiêu khích này, tôi vô cùng tức giận, không thể tưởng được mạng người trong mắt của Tư Mã Thanh xem ra cũng đê tiện như một con kiến.
Ác Nguyệt là quỷ vật, tầm nhìn của anh ta khác với con người, chuyện này xem như có thể chấp nhận được. Nhưng Tư Mã Thanh rõ ràng là một con người, sao có thể máu lạnh vô tình đến thế.
Khóe mắt của tôi bất tri bất giác đã ươn ướt, chất lỏng lành lạnh không chịu nổi mà đã chảy xuống.
Tôi đưa tay lau khóe mắt, không nghĩ rằng hai mắt đều đã ướt nhòe. Cảm xúc cũng không chịu được sự khống chế của tôi, tâm loạn như ma, là bởi vì chỉ một lần chọc giận Ác Nguyệt, Ác Nguyệt vì trả thù, mà tạo thành sự cố lúc này đây sao?
Sự cố lần này, cũng có một phần nguyên nhân từ tôi đúng không?
Người còn sống sờ sờ mà cứ lặng lẽ chết như vậy, một hai người hy sinh, có lẽ có thể giảm bớt được sự đau thương và áy náy trong lòng. Nhưng chỉ chốc lát mà mất đi nhiều mạng người như thế, thì cho dù là bất cứ ai cũng sẽ thấy đau lòng thôi. Huống chi, chuyện này là Ác Nguyệt làm, tôi cũng không thể thoát khỏi liên quan.
"Tô nha đầu, sao... sao cậu lại khóc?" Tống Tâm bên cạnh dường như khôi phục ý thức, cô ấy nhẹ nhàng đỡ lấy bả vai của tôi rồi hỏi.
Tôi theo bản năng che dấu sự khó chịu trong lòng mình, dùng tay lau nước mắt lung tung trên mặt mình: “Không có gì, Tiểu Tâm, chúng ta gọi điện thoại báo công an đi. Trước cứ để cảnh sát dẫn Chu Hà đi, cô ta đã dùng vu thuật, nếu cứ ở bên ngoài lại gây nguy hiểm cho người khác."
Chuyện đã xảy ra vừa rồi, tôi cũng không muốn lừa gạt Tống Tâm. Đối với cô ấy... Tôi nhất thời bế tắc, lại không biết dùng từ thế nào để kể hết mọi chuyện cho Tống Tâm nghe.
"Ôi, đau chết mất, tay của tớ đau quá!" Tống Tâm bị Tư Mã Thanh nhập thân nên không còn nhớ chuyện xảy ra, khi nhìn vết thương nơi tay mình thì nhe răng trợn mắt. Cô ấy liếc mắt nhìn Chu Hà đã té xỉu bên cạnh, còn có con dao dính máu, dường như cô ấy đã hiểu được gì đó nên không đặt câu hỏi.
Tôi cẩn thận xem xét miệng vết thương cho Tống Tâm, cũng không sâu, chỉ cần xử lý chút là tốt rồi.
Tôi và Tống Tâm phải ở đây để trông coi Chu Hà, sợ cô ta tỉnh lại sẽ bỏ chạy, nên đã nhờ phục vụ khách sạn chạy sang hiệu thuốc bên cạnh rồi mua thuốc và băng gạc lên đây.
Tôi băng bó miệng vết thương cho Tống Tâm, lại gọi hai cuộc điện thoại, một gọi xe cấp cứu, một là gọi cho cảnh sát. Một lát sau, xe cứu thương và xe cảnh sát đến dường như là cùng lúc. Bác sĩ và y tá làm công tác cấp cứu cho Chu Hà, cô gái này liền tỉnh lại. Cô ta vừa tỉnh lại thì thấy cảnh sát đang bên cạnh, ngay lập tức khóc lóc khổ sở, có vẻ như rất sợ hãi khi phải đến đồn cảnh sát. Cảm thấy mình bị vào đồn cảnh sát, sẽ làm người trong nhà mất mặt, mà chính cô ta cũng sẽ thật mất mặt. Nhưng cô ta cũng không hề ngụy biện cho mình, người ta hỏi búp bê có bùa chú có phải do cô ta làm không, cô ta vẫn gật đầu thừa nhận. Hỏi có phải cô ta đã bỏ thứ đó vào ngăn kéo của tôi không, cô ta cũng gật đầu thừa nhận.
Thoạt nhìn là yếu ớt và nhát gan như vậy, căn bản không giống như một tội phạm giết người nhẫn tâm. Tới chú cảnh sát và bác sĩ y tá đều tiếc hận chỉ biết lắc lắc đầu, mang cô ta lên xe.
Trước khi đi, Chu Hà quay đầu nhìn chúng tôi một cái, vẫn mang theo oán hận: "Cô... Các cô cũng thật ngoan độc, rõ ràng các cô biết tôi không hề có động cơ như vậy! Tại sao vẫn còn báo cảnh sát?"
"Cô không có động cơ? Búp