"Sẽ không, Đào Đào, chị không bao giờ... bỏ lại em nữa." Tôi ôm chặt cơ thể nhỏ bé của Đào Đào, ngẫm lại Đào Đào có thể tiếp tục bị thương tổn, tôi lại không muốn buông tay. Ngay cả tôi cũng không dám tin rằng tôi sẽ nuôi tiểu quỷ, giữ Đào Đào lại bên người.
Cô nhóc này cắn cũng thật đau, tôi cảm giác như vùng da ở cổ đã bị cô bé cắn mất một lớp, máu còn theo miệng vết thương nhỏ xuống. Cũng chỉ có cục cưng của tôi tri kỷ, môi nhỏ nhỏ chạm qua vết thương trên cổ tôi.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, nơi được môi của cục cứng chạm qua, cứ thế mà không còn đau nữa.
Tống Tâm gõ lên thạch cao trên cánh tay tôi, không quá đồng ý với suy nghĩ của tôi: "Tô nha đầu, cậu thật sự đã quyết định nuôi tiểu quỷ? Chuyện nuôi dưỡng này chắc chắn, chắc chắn không thể bỏ dở nửa chừng, cậu biết không? Nuôi tiểu quỷ rất phiền toái, nếu bỏ dở nửa chừng sẽ dẫn tới rất nhiều phiền toái đấy!"
“Có những phiền toái gì, Tiểu Tâm cậu nói cho tớ nghe xem?"
Vốn là tôi chỉ đang nói đùa với Tống Tâm, bởi vì trong lòng tôi đã quyết định giữ Đào Đào ở bên cạnh mình. Này cũng là sự bù lại của sự quyết định sai lầm của buổi tối hôm đó, nếu tôi và Tống Tâm không cho để Đào Đào quay về U Đô thì cô bé có thể sẽ không gặp thầy tướng số luyện quỷ kia rồi, bây giờ cũng có thể quay về U Đô để chuyển thể đầu thai.
Tống Tâm lại thao thao bất tuyệt giảng giải cho tôi những hậu quả của việc nuôi quỷ. Nói là có ngôi sao nào đấy, vì thành danh vì tiền bạc đã nuôi một con quỷ bên cạnh mình. Vậy nên những người nhìn thấy cô ta dù không quen biết cũng cảm thấy yêu thích. Nhưng là nuôi tiểu quỷ phải nuôi cả đời, là không thể bỏ. Phải mỗi ngày dâng hương, còn cúng trứng chim và sữa, nếu không làm nữa thì phải dâng lên máu của bản thân mình. Người và tiểu quỷ sống chung, trừ phi là thầy tướng số áp chế, nếu không chính là quan hệ theo thỏa thuận.
Đó là quan hệ cùng có lợi, một người muốn lấy gì ở con quỷ, thi sẽ trả cái giá khác cho tiểu quỷ. Tiểu quỷ cũng rất mang thù, nếu không làm, vậy thì chờ trả giá thôi. Hơn nữa, nuôi tiểu quỷ cũng có rất nhiều cấm kỵ phải né tránh. Có một số tiểu quỷ rất tham ăn, sẽ phải thường xuyên mua đồ nó thích ăn cho nó, trong nhà cũng không có thể nuôi chó, bởi vì tiểu quỷ sợ thứ này. Cũng có tiểu quỷ thích mấy món đồ chơi, phải mua đồ chơi định kì, đặt ở góc nào sáng sủa rồi dâng lên tiểu quỷ.
Nghe nói, ngôi sao kia nuôi một con quỷ có năng lực rất lớn, để cô ta được nhận mấy bộ phim nổi tiếng. Đáng tiếc năng lực lớn, phải trả giá càng nhiều, tật xấu cũng càng nhiều. Nuôi nó lại càng phiền toái, Đại Minh tinh đã chiếm được cái mình muốn, liền cảm thấy mình không cần tiểu quỷ này nữa. Mỗi ngày phải dồn nhiều tâm sức nuôi nó như vậy, cô ấy cũng không muốn, vì thế đã từ bỏ nó. Nữ minh tinh này cũng không biết có phải bị tiểu quỷ trả thù hay không, hai ngày sau liền nhảy lầu tự sát, người con gái xinh đẹp như vậy lại như đóa phù dung sớm nở tối tàn, ngắn ngủi nở hoa rồi lại biến mất dần trong dòng đời này.
"Chỉ vậy thôi?" Tôi ôm Đào Đào ngồi xuống, trên người con bé bị cột một quả cân nên có chút nặng. Một tay tôi ôm, thật sự là có chút không chịu nổi, nên buông con bé ra.
Quả cân có khắc bùa chú này thật sự rất chướng mắt, tôi đưa tay sờ sờ, quả thật rất lạnh. Âm khí bên trong quả cân rất nặng, bên trong hẳn là chứa đựng không ít oan hồn, quả cân này cũng đã dính không ít máu.
Cái này là một hung khí nặng, cô bé bị cột lấy với cái này thì hoạt động cũng không tiện.
Tôi thử cởi sợi dây thừng đó trên mắt cá chân của con bé, sợi dây thừng này người thường sờ trúng thì cảm thấy lạnh chút, còn cái khác thì không có sự khác biệt gì với sợi dây thừng thông thường.
Nhưng bên trên hình như có một nút chết, móng tay của tôi bị gãy mất một chút nhưng vẫn chưa thể cởi sợi dây ra được. Tôi toát cả mồ hôi hột, đang chuẩn bị tìm Trương Hiểu Đào lấy cái kéo, cắt lấy sợi dây đỏ này.
Tống Tâm cũng rất kích động: "Cái gì mà chỉ vậy thôi, Tô nha đầu, cậu cảm thấy cậu có làm được không? Nếu làm không được..."
"Tiểu Tâm, tớ có thể làm được." Tôi đánh gãy lời nói của Tống Tâm, kiên định nhìn cô ấy, bàn tay không tự giác nắm chặt lại. Đào Đào ở ngay bên cạnh, tôi không hy vọng Tống Tâm tiếp tục nói tiếp, đứa trẻ sẽ đau lòng.
Mấy đứa trẻ tuổi này rất mẫn cảm, người lớn nghĩ rằng mấy đứa trẻ không hiểu gì, kì thật bọn chúng đã hiểu rất nhiều chuyện. Nếu để bọn chúng cảm nhận rằng mình bị ghét bỏ, bị vứt bỏ, thì chúng sẽ bị tổn thương trong lòng.
Tổng Tâm đại khái là bị hành động của tôi dọa sợ, nửa ngày không nói chuyện. Tôi ngẩng đầu nhìn Trương Hiểu Đào bên cạnh, hỏi cô ấy: "Có kéo không?"
"Có!" Trương Hiểu Đào lập tức theo lục lại cái tủ đằng sau rồi đưa cho tôi một cái kéo đen, vẻ mặt lại có chút xấu hổ: "Lúc tớ mới đưa con bé về, đã thử cắt lấy sợi dây nơi chân con bé. Nhưng cách nào cũng vô dụng, cái sợi dây đỏ kia giống như... giống như không phải là vật thể..."
Đúng vậy!
Sao tôi lại quên, sợi dây đỏ này là sợi dây dành cho linh hồn, nên sử dụng cây kéo bình thường chắc chắn không thể cắt đứt được. Tôi thử một chút, quả nhiên kéo rỉ sắt xuyên qua luôn sợi dây đỏ nhìn như có vẻ rất yếu ớt kia, sợi dây như là một ảo ảnh vậy.
Tôi nhìn chằm chằm vào sợi dây đỏ kia nửa ngày, mày của tôi càng ngày càng nhíu chặt. Quả cân đáng ghét này sẽ mãi giữ chân của Đào Đào đúng không?
Thế này thì con bé sẽ rất đau đớn!
Tống Tâm đột nhiên thản nhiên nói: "Loại sợi dây đỏ này vốn chỉ là sợi dây đỏ thông thường, nhưng mà lại bị người ta hạ chú cùng với quả cân, chỉ có kéo âm dương có thể cắt đứt."
Kéo âm dương, thứ này sao lại nghe quen tại thế nhỉ, tôi cảm giác mình đã nghe qua ở đâu đó, trong đầu đột nhiên có gì đó xẹt qua: "Cậu nói Giản Dương?"
Kéo âm dương đã cắt dây tơ hồng giữa tôi và Lăng Vũ Dương, sao tôi có thể quên nó được?
Hiện tại, sợi dây đỏ trên người Đào Đào, cư nhiên chỉ có thể dùng kéo âm dương để cắt đứt.
"Cũng chỉ có thể tìm anh ta." Tống Tâm nói.
Tôi và Giản Dương kể từ lần trước gặp nhau ở cục dân chính thì đã không gặp nhau nữa.
Chu Hà hãm hại chúng tôi là bởi vì cô ta thầm mến Giản Dương, mới lần lượt tạo bẫy rập cho tôi và Tống Tâm. Cuộc sống của tôi vốn chẳng liên quan gì đến Giản Dương nữa, nhưng thực sự vẫn dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.
Tôi thở dài một hơi, có chút nổi giận buông dây tơ hồng trên chân Đào Đào ra: "Cũng chỉ có thể đi tìm anh