Đào Đào ở trong ngọc bội, sự dữ tợn ban đầu, lại chậm rãi biến trở về dáng vẻ đáng yêu, ngoan ngoãn của trước kia. Cô bé vừa nói xong câu này, như một cây kim rơi vào một mặt hồ tĩnh mịch.
Tôi lắp bắp kinh hãi, không thể tưởng được cái người đàn ông đầu bạc kia không chỉ có quen Lạc Thần Tuấn mà còn là người trói quả cân lên chân của Đào Đào, muốn luyện hóa Đào Đào.
Cục cưng của tôi vừa nghe đến chuyện luyện hóa Đào Đào đã muốn xuất hiện, vội vã muốn đi báo thù cho Đào Đào. Tôi vuốt ve bụng của mình, tạm thời an ủi cục cưng trong bụng của tôi, tên thiếu niên đầu bạc này thoạt nhìn không đơn giản như vậy.
Tôi và Tống Tâm tới nơi này, chính là muốn nghe Thái Bạch đại nhân nói chuyện, cũng không muốn gây chuyện thị phi. Nếu cục cưng trong bụng tôi mà xúc động, thì cũng không biết sẽ mang đến hậu quả gì. Tôi chỉ có thể híp mắt, xem này thiếu niên đầu bạc sẽ phản ứng cái gì.
Họa Hồn nhìn thấy này tên thiếu niên đầu bạc này, trên gương mặt âm lạnh dụ hoặc cũng hiện lên một tia cứng ngắc, bàn tay đang gắt gao bóp lấy cổ của ông chủ đầu trọc cũng buông ra. Cái ông chú kia bị bóp cổ đến sắp chết, hiện tại đột nhiên được buông ra, như chó chết ngồi bệt xuống đất, ngay cả thở cũng không có sức. Nhưng tôi lại rõ ràng, chắc chắn không có nhiều người nhìn thấy Đào Đào và Hoạ Hồn.
Không hiểu trong quán bar đã xảy ra chuyện gì, âm nhạc đã ngừng, mọi người đều dừng lại xem náo nhiệt. Tình cảnh có chút xấu hổ, Lạc Thần Tuấn có vẻ như rất có kinh nghiệm với cảnh này, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười với người thiếu niên kia: "Hóa ra là thiếu tông chủ đến đây, tôi và đồ đệ ngài có chút hiểu lầm. Ông ta... không ngờ ông ta coi trọng người của tôi, tôi dám cam đoan lần sau ông ta sẽ không..."
Này cũng không biết là vuốt mông ngựa hay là cố ý uy hiếp tên thiếu niên bạc đầu này.
Đầu trọc cũng đại khái biết mình mới gây chuyện, vốn đang nửa chết nửa sống nằm trên mặt đất, miệng cũng sắp sùi bọt mép. Nhưng vẫn giãy dụa đứng lên, bắt lấy cái răng sữa kia nhét vào trong lệnh bài, tùy tay liền cất vào túi. Sau đó từng bước lảo đảo tiến đến trước mặt người thiếu niên bạc đầu: "Sư phụ, đồ đệ để ngài mất mặt. Đồ đệ... Chính là nhất thời sơ sẩy, mới có thể bị nữ quỷ bò lên. Đồ đệ không nghĩ tới bọn họ lại dùng chiêu này, nếu đồ đệ sớm biết rằng..."
Người thiếu niên kia thấy thế nào cũng chỉ như mười bốn năm tuổi, nhưng vẻ mặt trông rất trưởng thành.
Cậu ta vươn một tay tỏ vẻ cái đầu trọc kia câm miệng, sau đó dùng ánh mắt dò xét tôi, khuôn mặt xinh đẹp mà non nớt để lộ ý cười: "Người phụ nữ này có chút thú vị, hóa ra tiểu quỷ mà tôi luyện một nửa là do cô thu nhận, đúng không? Trong bụng còn có một âm thai có chút thú vị. Hiện nay cô gái dám kết hôn với U Đô cũng không nhiều, có dũng khí."
Giọng nói của cậu ta lại sang sảng như thiếu niên khác rất dễ nghe.
Tôi không nghĩ tới thiếu niên này có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra trong bụng tôi đang hoài âm thai, thình lình cảm thấy cả người lạnh lẽo. Vừa rồi Lạc Thần Tuấn gọi người thiếu niên này là Thiếu tông chủ, xem ra là có lai lịch không đơn giản.
Đào Đào đại khái biết là do mình lanh mồm lanh miệng gây chuyện, nửa đầu cô bé chui ra ngọc bội, có chút áy náy nhìn tôi: "Chị Tô Mộng, em... Em làm sai phải không?"
"Không liên quan chuyện của em, là người bắt em tới luyện hóa mới không đúng." Tôi cúi đầu an ủi Đào Đào, trong lòng đã quyết tâm rồi, mặc kệ thân phận của người thiếu niên này là cái gì. Tôi... Tôi cũng không có thể để cậu ta cướp Đào Đào đi!
Tô đối diện với ánh mắt lạnh lẽo mà lãnh đạm của người thiếu niên kia: "Tôi... Tôi không biết cậu là ai, cũng không biết cậu nuôi tiểu quỷ là vì cái gì. Nhưng cô bé này chết thảm vô tội, con bé là một linh hồn cô đơn trên cõi đời này, tôi... tôi hy vọng cậu có thể buông tha cho con bé."
"Bên cạnh tôi có ít người hầu hạ, con nhóc kia đẹp, tôi phải giữ ở bên người. Như thế nào? Cô muốn tranh với tôi?" Người thiếu niên nói chuyện rất thản nhiên, ánh mắt lão thành như một con dao sắc bén nhìn vào tôi.
Tôi cảm giác linh hồn của mình đã bị cậu ta đâm xuyên qua, không tự giác lui về phía sau từng bước. Sau lưng đụng vào cái gì đó, vừa lúc mất trọng tâm, tôi ngửa ra sau té lăn trên đất. Mông tôi trực tiếp chạm đất, cảm giác mông phải tạo thành bốn cánh hoa. Tôi phản xạ có điều kiện tìm đầu sỏ gây nên, lại nhìn thấy trên gót chân có một sợi dây tơ hồng.
Một cậu bé nhỏ choai choai, mặc một chiếc yếm vừa rách lại có vết máu, bướng bỉnh làm cái mặt quỷ về phía tôi rồi nhanh như chớp chạy về phía ông chủ hói đầu kia. Tôi trở mắt nhìn đứa trẻ kia bay lên từ mặt đất, trực tiếp phi vào trong túi tiền của tên đầu trọc.
Lúc này, trong đầu tôi mới nhớ tới đến vốn cái lệnh bài gỗ của ông chủ đầu trọc kia đã được ông ta để vào trong túi, vừa rồi cái răng sữa rơi trên mặt đất kia, hơn phân nửa chính là cậu bé này.
Đứa nhỏ này là tiểu quỷ mà đầu trọc nuôi dưỡng, là cái tên đầu trọc chết tiệt kia để tiểu quỷ của ông ta ngáng chân tôi.
Ót của tôi đổ mồ hôi, sờ sờ bụng, cảm giác cục cưng đang máy thai mới cảm thấy được nhẹ nhàng thở ra. Lại cảm thấy được trên vai trầm xuống, hình như là có vật gì đó đột ngột đặt lên trên, vừa quay đầu lại thì thấy là Thái Bạch đại nhân không biết khi nào thì bay qua, đậu ở trên vai tôi.
Nó không có phản ứng với tôi cũng không có mặt dày như thường ngày, mà là dùng ánh mắt nghiêm nghị đối mặt với thiếu niên đầu bạc kia. Mắt chim có vẻ lợi hại như hùng ưng bay lượn trên bầu trời vậy: "Tiểu quỷ, cho tôi chút mặt mũi, hôm nay đừng khó xử đến những tiểu bối này."
"Ông là Thái Bạch đại nhân?" Thiếu niên đầu bạc hình như là quen Thái Bạch đại nhân, khoé miệng lạnh lùng cười cười: "Tôi dựa vào cái gì cho ông mặt mũi, ba tôi sợ ông, không có nghĩa là tôi sợ ông. Hôm nay người phụ nữ hoài âm thai này, còn có tiểu quỷ mà cô ta nuôi thì tôi đã nhắm trúng rồi."
Cho dù người thiếu niên này có ra vẻ trường thành đến đâu, thì một câu ba tôi này đã phá hỏng. Rốt cuộc vẫn là đứa trẻ, chẳng qua đầu bạc bẩm sinh, lại yêu thích mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn già dặn. Nhưng mà kiều áo Tôn Trung Sơn, mặc trên người thiếu niên có làn da trắng như trứng gà bóc này, thật có vài phần hương vị thanh xuân.
Thái Bạch đại nhân đại khái là cảm thấy rất mất mặt, nổi giận: "Tiểu quỷ vô lễ