Tuy rằng thắt lưng của Tư Mã Thanh rất nhỏ, một tay tôi có thể ôm trọn thắt lưng của Tư Mã Thanh cũng cần tốn sức. Chúng tôi lao xuống giữa không trung, đáp trên đất rồi lảo đảo một cái, tôi có cảm giác mắt cá chân có chút đau.
Nhưng không phải đặc biệt nghiêm trọng, đại khái là hơi nhức một chút.
Trên đường âm phủ khói bụi mờ mịt, nhất là những đám mây xám xịt phía chân trời, giống như cái lồng chụp úp lại khiến người ta cảm thấy khó thở.
Vừa rồi khi cửa kính xe của xe buýt cao tốc hạ xuống, tôi hung hăng hít vào một ngụm âm khí. Hiện tại cảm giác cả thất khiếu rất chua xót, thật giống như bị người ta tưới nước giếng âm lạnh vào lỗ mũi của mình.
Tôi cúi thắt lưng, khó chịu ho khan, trên mặt bởi vì ho khan kịch liệt mà đỏ bừng lên.
Đào Đào bay phía sau lưng tôi, tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ lưng cho tôi, tôi mới cảm thấy thư thái một ít.
Tư Mã Thanh hiện tại là linh hồn không có xác thịt nên không có phiền não này, cô ta căn bản là mặc kệ tất cả, cầm lấy cổ tay của tôi định kéo đi. Lần này tôi cũng thật có chút ăn không tiêu, cơ thể mất trọng tâm, ngã xuống, đầu gối chạm phải nền xi măng lạnh như băng trên quốc lộ.
Mặt đất này thật đúng là lạnh, tôi thấy nó còn lạnh hơn so với cả tủ lạnh.
"Sớm biết rằng như vậy thì tôi đã rút luôn linh hồn của cô khỏi cơ thể, mang theo một người sống đến âm phủ làm việc, thật đúng là không tiện." Giọng nói Tư Mã Thanh lạnh như oán giận, vẫn đứng ở tại chỗ chờ tôi đứng lên.
Lòng tôi nghĩ cô ta vẫn coi như có lương tâm, không hề tha tôi như chó chết tiếp tục đi lên phía trước, rốt cuộc vẫn dừng lại chờ tôi.
Tôi cố sức chống đỡ để mình đứng lên, Đào Đào cũng đáp xuống đất giúp tôi.
Tôi vừa thử đứng lên, vừa nói: "Hồn phách của người sống muốn rời khỏi cơ thể hẳn là không đơn giản như vậy, hồn phách của Giản Dương đi U Đô, cũng chỉ có thể dừng lại trong thời gian một nén nhang. Một lúc sau, nếu không quay lại thì cũng chỉ có thể mãi mãi ở lại U Đô."
"Tôi chẳng qua là thuận miệng oán giận, không ngờ rằng cô biết nhiều đến thế." Tư Mã Thanh phát hiện tôi đã đứng lên, cũng không quan tâm đầu gối của tôi có bị thương hay không, tiếp tục kéo cổ tay tôi đi về phía trước. Tư Mã Thanh dường như rất gấp gáp, một khắc cũng không chờ được.
May mà tôi đã chuẩn bị tốt trong lòng, biết Tư Mã Thanh căn bản sẽ không thông cảm thể lực và năng lực của tôi. Lần này không có ngã trên đất nữa, cả người như một con rối gỗ bị giật dây, bị Tư Mã Thanh lôi kéo chạy đi. Trong đầu cũng không thể suy nghĩ điều gì khác, tất cả tinh lực đều dùng để duy trì cân bằng của cơ thể.
Cô ta là người của âm dương, hồn phách rời khỏi cơ thể thì không phải gặp hạn chế gì, ở trong âm phủ thì như cá gặp nước. Nếu đổi lại là một người sống bất kì nào đó, sao có thể chống lại sức ép này.
Trên đường hoang vắng vô cùng, ngoài chiếc xe buýt lúc nãy chúng tôi vừa xuống, thì không có chiếc xe khác xuất hiện. Hơn nữa ngoài những Quỷ Hồn vật vờ như bị vứt bỏ ở đây, thì không thấy sự tồn tại của những vong hồn khác. Không có xe buýt, cũng chỉ có thể đi bộ.
Một đường này làm tôi thất điên bát đảo, suýt chút nữa sẽ là nôn mọi thứ từ trong dạ dày ra. Tư Mã Thanh lại đột nhiên dừng bước, chậm rãi lấy một chiếc đèn lồng màu trắng nhỏ như cái chén ra.
Bên trong chiếc đèn lồng trắng này lại không có nến, thoạt nhìn dường như không thể sử dụng.
Tư Mã Thanh lại làm ra một hành động ngoài dự đoán của tôi, cô ta đưa bàn tay trắng nõn của mình luồn vào vai, sau đó lấy một ngọn lửa màu xanh lam ra. Ngọn lửa vẫn cháy trong lòng bàn tay trắng nõn của cô ta, làm người xem thấy mà hoảng hốt.
Rõ ràng là ngọn lửa, nhưng lại không phỏng tay, bị gió âm thổi cũng không lay động.
Ngọn lửa này bị Tư Mã Thanh bỏ vào đèn lồng, đèn lồng lúc này mới có cảm giác sáng sủa, mở ra một con đường nhỏ trong sương mù khắp nơi. Dường như phía trước là một cánh rừng sâu, đường vào cánh rừng sâu vừa tối vừa hẹp.
"Đến U Đô rồi sao?" Tôi hỏi Tư Mã Thanh.
Tư Mã Thanh nhướng mi: "Tô Mộng, không phải cô đã từng tới đây rồi à? U Đô không có ánh sáng, chỉ có chút ánh sáng ở đèn lồng này thôi, cô theo sát tôi, chớ để bị lạc."
Lúc trước tôi bị trúng kế đã tới U Đô một lần, nơi nơi đều là sương trắng tràn ngập, nếu không phải lần đó ngoài ý muốn phát hiện tôi niệm tụng kinh Phật có thể sinh ra nguồn sáng, đại khái, là tôi đã không có đường sống.
Cùng Tư Mã Thanh tiến vào đường nhỏ trong rừng, mới biết được cái gì gọi là màn đêm đen tuyệt đối.
Xung quanh ngoại trừ ánh sáng từ đèn lồng trong tay của Tư Mã Thanh đang phục vụ ra, thì ngoài trời đen đến nỗi tôi giơ bàn tay lên không thấy năm ngón luôn. Gió âm thổi tới từ các bên làm đèn lồng trong tay của Tư Mã Thanh không ngừng xoay tròn, nhưng bên trong ánh nến vẫn bất động như trước.
Bốn phương tám hướng đều có gió phong thổi tới, hơn nữa đều là từng trận từng trận một. Gió âm va vào nhau, phát ra động tĩnh cổ quái, thật giống có một người phụ nữ nào đó đang khóc trong đêm tối. Hai luồng gió xoáy cùng lúc đụng vào nhau, mang theo khả năng tạo thành một trận gió lốc lớn, xẹt qua bên chân hai người chúng tôi.
Đi vài bước, tôi có thể cảm giác được rằng thổ nhưỡng dưới chân tôi rất xốp, giống như vừa mới có một trận mưa rất to. Đi vài bước, còn có thể lún xuống mấy phần, tôi đi giày thể thao, nên chân tôi không phải chạm vào đất.
"A!" Chân của tôi lạnh đến nỗi như muốn đông cứng lại, miệng nhịn không được rên rỉ một tiếng.
Dưới đất đều nhiễm hàn khí, vô cùng lạnh, cho dù cách một tảng đế vải của giày thể thao, vẫn kích thích làm người ta chịu không nổi. Tôi đang cúi đầu nhìn mặt đất màu đen theo ánh đèn lồng, phát hiện thổ nhưỡng ở âm phủ này cũng không khác biệt với dương gian là bao, chỉ là âm khí nhiều hơn rất nhiều.
Tư Mã Thanh nắm thật chặt tay của tôi, dường như khẩn trương hơn rất nhiều: "Là ai? Ai ở phía trước? Tôi là người âm dương Tư Mã Thanh, xâm phạm bảo địa, mong ngài thứ lỗi, để tôi bây giờ được đi qua."
Nghe giọng điệu này của Tư Mã Thanh, địa bàn này của U Đô, còn có chủ nhân?
Tôi vẫn nghĩ địa giới của U Đô đều là nơi