Bất chợt nhắm mắt lại, tôi không biết cổ của mình làm sao thoát khỏi ngón tay lạnh lẽo lại cứng rắn của Tử Anh. Trong lòng là nỗi sợ hãi và sụp đổ không thể diễn tả được, cả người co lại trong vòng tay lạnh lẽo của Lăng Vũ Dương.
Đầu óc thật sự trống rỗng, chỉ cảm thấy trong lòng là nỗi hoảng sợ vô hạn đang cố nhẫn nhịn, bây giờ có người dựa dẫm, ngược lại giống như dòng nước lũ tràn khỏi bờ đê.
Trước khi lên đường tôi đã nghĩ ra rất nhiều cảnh tượng khi gặp lại, tôi muốn nói rất nhiều lời nhung nhớ với anh.
Những lời này đến bên bờ môi run rẩy, lại chỉ lắp bắp thành hai chữ: “Chồng... chồng, chồng... "
Một lần lại một lần gọi không biết chán, dường như đã biến những lo lắng và nhớ nhung anh suốt mấy ngày nay của tôi thành giọng nói run rẩy mà mơ hồ.
Tôi thật sự rất nhớ anh, anh đã chiều hư tôi đến mức hoàn toàn ỷ lại vào anh, không muốn xa anh dù chỉ một phút.
“Cô nhóc, anh sẽ không đánh mất em nữa đâu." Anh siết chặt tôi vào lòng, dường như muốn dung nhập vào cơ thể anh, lòng bàn tay lạnh lẽo lại to lớn như ngọc dương chỉ, dùng sức kéo đầu của tôi tựa vào bả vai anh.
Anh dường như rất sợ phải mất đi, đầu ngón tay ép sát đầu tôi khẽ run rẩy: "Vừa rồi anh rất sợ cứ như vậy mất đi mẹ con em, sao em lại ngốc như vậy, lại đi đến U Đô."
“Em... em... lo cho anh, cho nên mới..." Đến U Đô.
Tôi đang lắp bắp muốn nói nguyên nhân cho Lăng Vũ Dương, tiếng khóc của con nít bên tai càng lúc càng lớn. Đám ma trẻ con vừa bò ra khỏi mẫu thể, tiếng khóc phát ra đầy oán khí, khiến trái tim người làm mẹ như tôi muốn vụn vỡ.
Bọn chúng dường như sinh ra đã bị thế giới này vứt bỏ, là công cụ người khác dùng để trợ giúp tăng trưởng thực lực bản thân.
Tôi càng siết chặt eo của Lăng Vũ Dương, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi và không chân thực như cũ. Có lẽ sức tưởng tượng trong đầu quá phong phú, không ngừng thông qua những tiếng khóc này, tưởng tượng dáng vẻ con chúng tôi được sinh ra.
Cảm nhận bụng dưới dán chặt vào vòng eo săn chắc của Lăng Vũ Dương, khi con cảm giác được ba đến gần. Loại tình cảm do huyết mạch tương liên mang đến, nhẹ nhàng vươn tay nhỏ, dường như muốn gián tiếp chạm đến ba của mình.
Sự vĩ đại của sinh mệnh đó, có lẽ chỉ có người mang thai, làm mẹ mới trải nghiệm được.
“Lăng Vũ Dương, con của chúng ta nhất định sẽ không trở thành như vậy đâu phải không?” Tôi ở trước mặt Lăng Vũ Dương, không chút do dự để lộ tất cả sự yếu đuối của mình.
Hoảng hốt rơi lệ, có chút mê muội từng chút hôn lên lồng ngực anh. Xúc cảm lạnh lẽo độc đáo chỉ có trên người anh, cảm giác rất ôn hòa thoải mái, không giống linh thể khác, sẽ kích thích khiến người ta sợ hãi.
"Cô bé ngốc, em suy nghĩ lung tung gì thế? Con của chúng ta là đứa nhỏ khỏe mạnh mà." Anh khẽ vuốt tóc tôi, động tác trên tay càng lúc càng vô lực.
Nhưng anh vẫn dùng lòng bàn tay vô lực đó mà trượt qua da thịt tôi, nhẹ nhàng xoa bụng nhỏ đã gồ lên, mỗi một động tác của anh đều khiến cả người tôi như có điện chạy qua, có một loại xúc động muốn nhảy lên. Nhưng tôi lại rất yên tĩnh chịu đựng cảm giác này, cảm nhận đầu ngón tay anh mang theo sự thương tiếc của tình phụ tử, tình cảm chôn sâu dưới đáy lòng dành cho con mình.
Tình cảm đó không cần ngôn ngữ, có thể thông qua tâm linh để cảm nhận.
Dưới bầu trời này, mỗi một người làm cha đều yêu thương con mình, chỉ là tình thương đó càng thêm thâm trầm, không dễ lộ ra ngoài.
Tôi vốn đắm chìm trong sự chiều chuộng của Lăng Vũ Dương, từng dây thần kinh vừa thô to vừa chậm chạp. Lúc cảm giác được bả vai dường như có dịch thể lạnh lẽo nào đó rơi xuống, tôi lập tức đẩy Lăng Vũ Dương ra, nhìn kỹ gương mặt mệt mỏi của anh. Khóe môi anh tái nhợt, chậm rãi chảy máu.
“Vết thương của anh vẫn ổn chứ? Tư Mã Thanh đâu? Tư Mã Thanh đâu? Mau đến giúp tôi!” Tầm mắt của tôi tìm kiếm Tư Mã Thanh khắp nơi, hai bình thu hồn trên người tôi, vừa rồi đã bị Tư Mã Thanh lấy đi.
Vị trí mà tầm mắt tiếp xúc, vừa khéo nhìn thấy cánh tay mặc áo khoác màu đen. Trên áo khoác đen, còn có vài con rồng được thêu bằng chỉ vàng, thoạt nhìn cực kỳ tinh tế sang trọng. Lúc này nhìn kỹ, ngược lại.... Ngược lại giống long bào thời kỳ Tần Hán!
Nhìn thấy cánh tay, tôi đại khái có thể đoán được những gì đã xảy ra vào khoảnh khắc tôi nhắm mắt, khẽ di chuyển tầm nhìn. Liền nhìn thấy Tử Anh đeo mặt nạ, tóc tai tán loạn ngồi dưới đất, trên người cậu ta bị một sợi dây thừng đỏ trói chặt.
Do vấn đề về góc độ, từ vị trí của tôi, ngay cả tròng mắt của Tử Anh cũng không nhìn thấy được.
Chỉ cảm thấy bây giờ trên người cậu ta đã mất đi rất nhiều sự thoải mái và vô nghĩa ban nãy, trở nên có chút chán nản và trầm mặc. Con dao nhỏ màu bạc, tựa như là kẻ thắng lợi, ánh sáng bạc vẫn bay tới bay lui xung quanh Tử Anh.
Dưới đất là vô số tàn chi của ma trẻ con, có vài bàn tay bàn chân tím tái, càng có vài cái đầu bị cắt thành nhiều mảnh, để lộ phần não tím đen bên trong. Đủ loại chất nhờn tràn ra đầy đất, còn có các cơ quan nội tạng bị văng ra khỏi cơ thể.
Thì ra là con quỷ không đầu, đàn em của Lăng Vũ Dương, trong tay đang cầm một cây búa, chém giết ma trẻ con ở khắp nơi, thoạt nhìn vô cùng tàn nhẫn bạo lực.
Càng ghê tởm hơn là, đám tiểu quỷ anh ta mang theo, thế mà lại ngồi dưới đất gặm thi thể và nội tạng của quỷ anh.
Bây giờ ngay cả trong không khí khi gió lướt qua, cũng mang theo mùi máu tanh nồng. Có lẽ có quá nhiều ma trẻ con phải chết, loại mùi này trở nên đặc biệt nồng nặc nghẹt thở.
Nếu không phải lúc này Lăng Vũ Dương yếu ớt nôn ra máu, có lẽ tôi cũng không nhịn được mà gập người nôn khan.
Trong lòng lo lắng cho tình trạng của Lăng Vũ Dương, tay tôi nắm chặt lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau. Ánh mắt vẫn tìm kiếm Tư Mã Thanh trong cảnh tượng ghê tởm và thi thể của những con ma trẻ con, cảm giác buồn nôn ngược lại có thể cưỡng ép xuống.
Sợi chỉ đỏ trên người Tư Mã Thanh đã bị người ta cởi ra, mắt cá chân của cô ấy bị bàn tay của linh thi siết chặt. Đang bận rộn dùng hồ lộ màu xanh trên thắt lưng của cô ấy, liều chết đánh linh thi.
Linh thi hẳn là sự tồn tại không có tri giác, cũng không sợ đau. Đầu ngón tay mảnh khảnh cứng ngắc bị phần đáy hồ lô đánh nát, cũng không buông ra.
Nghe thấy tôi gọi cô ấy, Tư Mã Thanh cũng nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng lấy hai bình thu hồn trong người vứt qua cho tôi. Giọng điệu cô ấy lạnh lẽo, không có nửa phần cầu xin, nhưng tôi có thể đọc hiểu tình cảm vùi sâu trong mắt cô ấy: “Nhất định phải thuyết phục ông chủ tiếp nhận thiên hồn bên trong, đừng... đừng để chúng ta uổng công vất vả. Bây giờ anh ấy... đại thể đã đến cực hạn, ông chủ chính là người cậy mạnh, ngoài miệng nhất định không chịu thừa nhận."
Tư Mã Thanh có thể nói ra những