Phụt!
Tôi không tin vào lỗ tai mình, Lăng Vũ Dương là con quỷ chẳng biết sống bao nhiêu năm rồi mà lại còn có thể chơi thủ đoạn ngây thơ như vậy, không ngờ là bỏ thuốc xổ vào cả phê của Liên Quân Thành.
Lấy năng lực của Lăng Vũ Dương thì khi muốn cảnh cáo một người thì tuyệt đối không cần phải dùng thủ đoạn như trẻ con là bỏ thuốc xổ.
Cũng có thể thấy được dường như Lăng Vũ Dương cũng không muốn thật sự làm tổn thương Liên Quân Thành, chỉ là muốn mượn cơ hội đùa giỡn Liên Quân Thành một cái, thuận tiên buộc anh ta phải đi. Mà Liên Quân Thành này căn bản là đã sớm biết mình sẽ bị Lăng Vũ Dương đùa giỡn, nhưng chính mình vẫn muốn "đưa mặt cho người ta đánh" uống cà phê bị hạ độc.
Trong mơ hồ, tôi cảm thấy quan hệ giữa hai anh em cũng không có xấu như trong tưởng tượng, chỉ là hình như có khúc mắc gì đó không giải quyết được.
“Lần này anh ta không có chạy đi vệ sinh, khó trách, đúng là tôi bỏ thuốc xổ thiếu rồi nhỉ? Tôi... Nghe nói người sống uống một loại thuốc nhiều thì sẽ sinh ra kháng thể..." Họa hồn nói xong không nén nổi lấy một cái chai thuốc nhỏ từ trong lồng ngực, nhìn viên thuốc tròn bên trong rồi suy tư.
Tuy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ả trắng bệch nhưng khó che đi vẻ xinh xắn.
Dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ lộ ra hết sức đáng yêu. Đại khái là thay đổi cách nhìn nên trong mắt của tôi những con ma quỷ này cũng không còn khủng bố và dơ bẩn như trong tưởng tượng lúc trước nữa, từ từ có thể thưởng thức được ưu điểm trên người ma quỷ.
Lăng Vũ Dương nhíu mày, có chút tính trẻ con nói: "Quan tâm nguyên nhân của anh ta làm gì, Liên Quân Thành dám ỷ là tôi ở trong phạm vi này nên không đi. Tôi sẽ khiến cho anh ta hối hận vì tới nơi này!"
“Ông chủ, ông tính để họa hồn làm gì? Hay là để tôi xuống dưới mê hoặc anh ta thần hồn điên đảo rồi hút khô máu của anh ta. Chậc chậc, quyết định vậy đi, đã rất lâu không uống máu người rồi." Trong đôi mắt ánh lên hình ảnh chúng tôi của Họa hồn tràn đầy chờ mong, giống như đặc biệt ngứa tay, dáng vẻ rất kích động.
Trên người họa hồn có một loại lực hấp dẫn lạnh buốt tràn ngập ma quỷ, thật sự có thể làm cho mỗi một người đàn ông thần hồn điên đảo.
Thật giống như Họa Bì bên trong liêu trai, có một loại năng lực kỳ lạ có thể mê hoặc được thư sinh không thể tự kìm chế.
Nếu như họa hồn đi sắc dụ Liên Quân Thành, vậy Liên Quân Thành kia có làm bằng sắt thì cũng chịu không nổi mê hoặc. Nhưng anh ta lại là thân nhân của Lăng Vũ Dương, chắc chắn là không thể thật sự ra tay độc ác giết anh ta được.
Nghĩ tới đây, tôi nhịn không được đề nghị: "Để họa hồn đi, vậy không phải là làm không công cho cho Liên Quân Thành chiếm lợi? Tôi cảm thấy không được thích hợp, không bằng bảo một con tiểu quỷ nào đó hù dọa anh ta chút đi, dọa anh ta chạy là được rồi."
"Đúng, không thể cho con quỷ phong lưu đáng ghét kia có lợi được, anh ta còn chưa xứng để cho họa hồn đối phó." Ánh mắt Lăng Vũ Dương lạnh lẽo, từ chối thẳng thừng. Anh nhìn lướt qua Đào Đào trong lòng tôi, khóe miệng đột nhiên cong lên: "Hay là để cho con tiểu quỷ nước này đi hù dọa cậu cả của nhà họ Liên đi."
Để cho Đào Đào đi dọa người sao?
Nhớ tới dáng vẻ trong tủ chén, con mắt giống như đèn lồng màu đỏ, hàm răng giống như những cây gai sắc bén kia, dáng vẻ này trái lại là thật sự rất dọa người. Nếu như Liên Quân Thành không có kinh nghiệm, nhất định sẽ bị dáng vẻ này dọa sợ ăn đủ mệt đấy.
Tôi theo bản năng nhẹ gật đầu, vỗ vỗ cái ót của Đào Đào: "Đào Đào, em có đồng ý xuống dưới đó dọa chú ấy không?"
“Đồng ý ạ, chị ơi, Đào Đào cũng không thích ông ấy. Ông quấy rầy chị và anh làm chuyện xấu hổ.” Hai bàn tay nhỏ của Đào Đào vỗ tay, dáng vẻ cực kỳ phấn khích, sau khi thân thể nhẹ lên thì bay ra từ trong lòng tôi.
Nghe Đào Đào gọi anh với chị, tuy rằng bối phận có chút kỳ kỳ nhưng vẫn bị tiếng hô này khiến cho người ta nghe ngọt ngào, và ấm áp không nói nên lời, suy nghĩ muốn nhận Đào Đào làm con gái nuôi đã nhạt đi nhiều rồi, thật ra Đào Đào cũng có ba mẹ của mình, không cần phải nhận người khác làm ba mẹ.
Thân thể nhỏ bé xinh xắn của cô bé bay ra, trên người còn mặc cái váy có hoa nhỏ mà tôi và Tống Tâm đốt cho bé hồi đó, lảo đảo bay xuyên qua cửa phòng, bay thẳng ra ngoài.
Đợi một lát, sau khi Đào Đào đi rồi Lăng Vũ Dương bèn ôm tôi từ đằng sau: "Đói bụng không? Để xử lý xong con quỷ đáng ghét đó rồi anh sẽ dẫn em đi ăn cơm.”
Vừa nghe đến ăn cơm, tôi cũng cảm thấy đói rồi, bụng kêu lên òng ọc.
Vừa nãy tôi còn tưởng rằng trang điểm long trọng như vậy là định đi gặp Liên Quân Thành, không nghĩ tới chỉ là đi ra ngoài ăn một bữa cơm. Tôi gật đầu, chống cằm nhìn bản thân trong gương, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện ăn cơm mà thôi.
Cái gì mà gà nướng, thịt vịt nướng, vịt quay, bây giờ chỉ cần liên quan tới thịt thì đều là đối tượng mà tôi tưởng tượng.
Tôi cảm thấy mình đói tới mức có thể ăn một cái đầu voi rồi, nhưng cứ chờ mãi chờ mãi, mà lúc này dưới lầu truyền đến tiếng khóc oa oa của cô bé.
Nghe khá quen tai, hình như là tiếng khóc của Đào Đào.
Tôi có chút ngồi không yên, ban đầu tưởng rằng Đào Đào có thể dọa Liên Quân Thành chạy nhưng ai ngờ Liên Quân Thành còn chưa bị dọa tè ra quần thì bé đẹp nũng nịu Đào Đào này đã bị trêu khóc, không biết tình huống dưới lầu bây giờ thế nào.
Tôi và Lăng Vũ Dương đồng thời đi xuống lầu, nhìn kết quả.
Lập tức nhìn thấy Liên Quân Thành ngồi trên ghế sa lon dưới lầu, bắt chéo hai chân, trong tay cầm lấy một tờ báo, chậm rãi xem. Thần thái và động tác kia, giống y chang động tác ngày thường của Lăng Vũ Dương.
Thấy chúng tôi xuống, tầm mắt của anh ta dời ra từ tờ báo, liếc nhìn chúng tôi.
Giống như đã quên béng đi chuyện xảy ra ở năm phút trước rồi, bình tĩnh nhìn đồng hồ rồi nói: “Ra rồi à? Nếu như ra rồi thì về nhà cùng anh đi, người một nhà chứ có phải thù sâu dày gì đâu."
Tôi nhìn thấy Liên Quân Thành bình tĩnh đến mức này lại càng hoảng sợ, người này không phải nói uống mười ly cà phê có thuốc xổ sao? Đã uống nhiều thuốc xổ như vậy mà còn không bị Tào Tháo rượt à? Chẳng lẽ anh ta thật sự hình thành kháng thể rồi hả?
Nhìn nhìn ly cà phê đã uống một nửa trên mặt bàn, vẫn còn tỏa ra khỏi trắng nhàn nhạt. Liên Quân Thành nói xong, còn cúi đầu uống một ngụm cà phê một chút cũng không giống như đang giả bộ uống.
Cả lỵ đã uống cạn sạch rồi, bên trong