Khuôn mặt đó thật sự quá đáng sợ, làm tôi sợ đến mức suýt cắn phải lưỡi trong miệng.
Vấn đề ở đây không phải là xấu hay không xấu, mà là tôi cũng không biết rốt cuộc Giản Tâm có phải là con người hay không? Lúc này, toàn bộ khuôn mặt của cô ta đều mọc đầy lông tơ màu trắng, ngay cả đôi môi cũng bị lông trắng bao trùm.
Thoạt nhìn đã trông không giống như khuôn mặt, ngược lại có chút giống với như đặc điểm của chó, hơn nữa, trên mũi của cô ta còn có một mảng bám đen có kích thước bằng ngón trỏ, nhìn giống như mũi chó.
Cô ta ngẩng đầu lên, đại khái là có lẽ là cô ta phát hiện trong phòng ngoại trừ tôi ra, còn có mấy người khác cũng đang ở đây.
Đồng tử của cô ta thoáng chốc phóng đại, hoảng sợ nhìn mọi người xung quanh rồi lập tức đưa hai tay lên và che trước mặt đầy lồng tơ.
Ngay sau đó, cô ta lại thét những tiếng chói tai: "Các người đừng nhìn, đi ra ngoài cho hết cho tôi, phòng của tôi là nơi mấy người có thể tùy tiện ra vào à?"
Lúc này, cảm xúc của Giản Tâm đang ở trạng thái vô cùng thống khổ, trong hai mắt còn chảy xuống một loại chất lỏng màu đỏ.
Ngay cả đôi mắt của cô ta cũng biến thành màu đỏ tươi và đầy tơ máu.
Đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của người khác, cô ta run rẩy.
Dáng vẻ của cô ta lúc này thật giống như một con mèo con bị kinh hãi quá mức đáng thương.
Người giúp việc đứng bên cạnh có lẽ là cũng không nghĩ tới sẽ có cảnh tượng này, cho nên đã bị dọa cho thành ngốc.
Cũng vì thế mà cô ta nói năng không hề biết nặng nhẹ gì: “Mợ chủ, có lẽ bà đã bị quỷ chó ám rồi.
Chuyện này...!Bà có muốn tôi mời đại sư Không Minh đến đây thăm bệnh hay không?"
"Ra ngoài, ra ngoài." Giản Tâm nghe được những lời này, kinh mạch trên trán đều đã nổi hết gân lên.
Trong tay cô ta còn đang cầm một khối thủy tinh vỡ trên mặt đất để cắt cổ tay mình.
"Mẹ nó, não của cô bị hỏng rồi à? Nếu không biết nói chuyện thì câm miệng đi." Tôi cảm thấy tôi đang ở trong tình thế cấp bách, cho nên, lúc này tôi cũng không khác gì mấy người đàn bà mà lớn tiếng quát những người giúp việc vừa nói năng bừa bãi.
Nhìn trên mặt Giản Tâm đang đẫm nước mắt màu đỏ, tôi lập tức lấy mảnh thủy tinh từ trong tay cô ta ra.
Cũng may là hiện tại cô ta đã không còn sức lực gì.
Tuy rằng, mảnh thủy tinh đã cắm vào tay cô ta nhưng đây cũng chỉ là một vết thương ngoài da, chưa thấy máu chảy ra.
"Chị so đo cái gì với một người giúp việc chứ? Nếu làm tổn thương chính mình sẽ để lại một vết sẹo thì phải làm sao?" Tôi lập tức ném mảnh thủy tinh trong tay mình ra xa, nhưng tôi lại chợt phát hiện trên mặt đất còn có rất nhiều mảnh vụn khác, cho nên trong lòng tôi chợt cảm thấy có chút ngỡ ngàng.
Giản Tâm chỉ cần nghĩ không thông là có thể tùy tiện lấy một mảnh thủy tinh khác từ trên mặt đất để cắt cô tay của mình.
Những chuyện sau đó thì tôi thật sự không dám tưởng tượng.
Trong tình huống này, tôi chỉ có thể lựa chọn trấn an cảm xúc Giản Tâm trước bằng cách ôm chặt cơ thể yếu đuối mà lạnh như băng của cô ta vào trong lòng, và thấp giọng nói: "Chị, không sao, không sao.
Chị chỉ là đang bị bệnh đa lông.
Hơn nữa, gia đình này còn giàu có như vậy, chắc chắn sẽ giúp chị tìm một bác sĩ tốt nhất.
Mọi chuyện chắc chắn sẽ ổn thôi.
Bọn họ đều là những người chưa trải qua chuyện đời cho nên mới nhìn chị như vậy."
Nói về bệnh đa lông, đây chính là một hiện tượng đột biến gen của con người.
Khi tôi xem tin tức, tôi cũng đã nhìn thấy nhiều bệnh nhân mắc bệnh đa lông.
Thực sự, bọn họ cũng không khác nhiều so với triệu chứng trên khuôn mặt của Giản Tâm.
Cho nên tôi có một niềm tin nhất định để nói những lời vừa rồi.
Hơn nữa, Giản Tâm còn được nhận sự giáo dục nhiều năm như vậy, cho nên cô ta chắc hẳn sẽ không bị một căn bệnh bình thường như vậy đánh ngã.
Phản ứng của cô ta có chút do dự, nhưng có vẻ như cô ta đã tin tưởng.
Lúc này, cô ta nói với một giọng điệu run rẩy: "Thật vậy sao?"
"Các người đi ra ngoài trước đi, tôi sẽ ở chỗ này cùng mợ chủ." Tôi sợ Giản Tâm lại bị kinh hãi cho nên đã lập tức để cho người giúp việc đang vây quanh cửa đi ra ngoài trước.
Người giúp việc nhìn thấy tình huống này, cũng nhanh chóng rời đi.
Trên mặt ai nấy đều là vẻ rất sốt ruột, nhưng bề ngoài lại tỏ ra vui mừng: “Vậy thì nhờ bà hai chăm sóc mợ chủ một chút, chúng tôi đi trước vậy."
Những người trong phòng chậm rãi tản đi.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại tôi và Giản Tâm.
Nhưng, đúng lúc này Thái Bạch đại nhân lại đột nhiên ghé vào vai tôi và thì thầm với tôi: "Hình như người phụ nữ này có vấn đề.
Tô nha đầu, cô ở cùng một chỗ với cô ta thì cần phải chú ý an toàn, đừng để cô ta hại."
Cơ thể tôi chợt chấn động đến mức tôi không thể mở miệng trả lời Thái Bạch đại nhân.
Tôi đương nhiên biết Giản Tâm nhất định không phải chỉ đơn giản là bị bệnh đa lông, chuyện này rất có thể có liên quan đến con quỷ khuyển.
Nếu không tôi cũng sẽ không sốt ruột đuổi mọi người trong phòng ra ngoài như vậy.
Trước mắt, điều quan trọng nhất chính là trấn an Giản Tâm, sau đó tôi sẽ hỏi cô ta xem đã xảy ra chuyện gì.
Người giúp việc ở cửa vốn định đi, nhìn thấy Thái Bạch đại nhân bay vào, bọn họ lại có chút do dự: "Bà hai, con chim kia...!"
"Không có việc gì, đây là con chim mà nhà một người bạn của tôi nuôi dưỡng.
Các người cứ đóng cửa lại trước đi, có tôi ở chỗ này chăm sóc chị ấy rồi.
Nếu có chuyện gì cần thiết, tôi sẽ gọi các người vào." Tôi phân phó người giúp việc đóng cửa lại, mới bất giác nhíu mày.
Tình hình hiện tại của Giản Tâm cụ thể là gì, tôi cũng chưa thể phán đoán được.
Lúc này, tôi cũng chỉ có thể hỏi Giản Tâm trước mới có thể biết được một số chuyện uẩn khúc.
Chỉ có thể nói là do tôi và Lăng Vũ Dương đã sơ suất một chút.
Tối hôm qua, lúc Kha Cơ chạy vào, hai chúng tôi cũng không thèm để ý.
Ngồi trên ngưỡng cửa sổ cả một đêm mà chúng tôi cũng không phát hiện Kha Cơ này đã gây ra động tĩnh gì ở trong nhà.
Hơn nữa, chúng tôi còn vô tình quên rằng nó đã chạy vào nhà đêm qua.
Chờ đến khi mọi người đi hết, Giản Tâm mới có thể giải tỏa sự ủy khuất đã đè nén sâu bên trong mà ôm tôi và gào khóc.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô ta, cố gắng an ủi cô ta, nhưng cũng không thể dập tắt cảm xúc hoảng loạn trong trái tim cô ta.
Cũng may, khi một người đau khổ, lúc bọn họ đã khóc đủ lâu thì sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Sau khi bờ vai của tôi đã hoàn toàn ướt đẫm, tiếng khóc Giản Tâm mới chậm rãi dần dần trở nên nhỏ hơn.
Tôi nâng cơ thể yếu đuối và vô lực của cô ta lên rồi nói: "Mặt đất này rất lạnh, vì vậy đầu tiên chúng ta cùng đi lên giường nằm một lát."
Giản Tâm được tôi đỡ lên giường nghỉ ngơi.
Sau đó, tôi đắp cho cô ta một cái chăn.
Có vẻ như cô ta rất để ý đến chuyện khuôn mặt mình đang có một đám lông trắng nhìn như tóc của bà già.
Sau khi nằm xuống giường, cô ấy vẫn có chút bối rối mà đưa tay sờ lên đám lông tơ trên mặt mình với ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Bà già tóc trắng thật ra chính là một câu nói trong dân gian, đề cập đến việc thi thể mọc lông, cũng chính là cơ thể biến thành thi thể.
Tương tự như thực phẩm có lông mốc, tất cả đều là do các chất đã tạo ra phản ứng hóa học bị hư hỏng.
Tuy nhiên, dáng vẻ này của Giản Tâm lại không giống với nấm mốc.
Trên mặt đất lúc này đều là những mảnh thủy tinh đã vỡ vụn, còn có đồ trang sức lộn xộn, làm cho người ta cũng không có nơi nào để bước qua.
Vì vậy, tôi cũng chỉ có thể ngồi bên giường nhìn Giản Tâm