Đây là kiểu suy nghĩ quá điên rồ rồi, và có lẽ chỉ có các Pha-ra-ông của Ai Cập cổ đại mới sử dụng thủ thuật này.
Bọn họ tin rằng một quốc gia sau khi chết, tin vào truyền thuyết về cuộc sống vĩnh hằng, và tin rằng cơ thể sau khi chết được xử lý bảo quản để một ngày nào đó sẽ sống lại.
Đó là lý do vì sao phải lấy hết nội tạng bên trong xác chết, dùng nước sông Nile, mật ong và các nguyên liệu khô khác để bảo quản thi thể.
Sau khi được hồi sinh theo cách này, xác của các Pha-ra-ông có thể tiếp tục được sử dụng.
Điều này chẳng khác nào việc một người đã chết sẽ tái sinh!
Tái sinh…
Nếu có thể, tôi chắc chắn hy vọng rằng Lăng Vũ Dương sẽ được tái sinh.
Linh hồn anh ấy đã đi tới cõi âm, và nếu như anh ấy trở về, giống như lúc trước, vẫn có thể thức dậy và ở bên cạnh tôi thì đó sẽ là món quà lớn nhất trời ban cho tôi.
Đối mặt với vấn đề của tôi, chẳng qua Liên Quân Thành chỉ nói một cách dửng dưng: “Tôi chỉ muốn cạnh tranh có được em một cách công bằng với cậu ta, hơn nữa… em… em trai của Liên Quân Thành này không dễ chết như vậy, đặc biệt là do tà pháp hại chết! Nếu như các em chuyển vào sống trong nhà họ Liên, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho tính mạng của các em.”
Liệu nhà họ Nam Cung có biện pháp cứu Lăng Vũ Dương không?
Tôi thoáng sững sờ, ngây ra như phỗng nhìn sau lưng Nam Cung Trường Mặc.
Cậu ta vẫn giả vờ trầm tư đứng đó, đôi mắt trong veo có chút không nhìn rõ bởi làn khỏi bay khắp phòng.
Cả người như chìm vào trong một tầng mây hào quang, lộ ra dáng vẻ tiên phong đạo cốt mờ mờ ảo ảo.
Tuy nhiên, khuôn mặt nhợt nhạt của cậu ta vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng trong điều kiện tầm nhìn cực thấp như vậy.
Tôi chạm vào chiếc điện thoại trong túi và quyết định trong lòng rằng phải tìm cơ hội gửi tin nhắn cho ông cụ và hỏi về phương pháp giải cứu trên người Nam Cung Trường Mặc.
Không có được câu trả lời cuối cùng từ ông cụ, bất luận thế nào tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.
“Mợ hai! Lấy người quá cố làm trọng.
Kính xin mợ khóc cho người chồng quá cố.” Người vệ sĩ đeo kính râm chợt lên tiếng đánh thức tôi khi tôi đang ngẩn người.
“Ồ, được…” Tôi đột nhiên bị kinh hãi, khiến cho tim đập nhanh hơn rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn cố bình tĩnh đáp ứng.
Khóc tang cũng là một phong tục ở thành phố Ngọc Lan và hầu hết những người giàu có đều thuê người đến khóc.
Bởi vì khóc tang hao phí sức lực và càng cần đưa vào nhiều tình cảm.
Tôi nghe nói rằng trong thế hệ của chúng tôi có những người có hoàn cảnh gia đình không tốt, liều mình đến nhà tang lễ khóc tang cho người ta, nghe nói có lần xúc động quá, còn khóc đến mức ngất đi.
Tuy nhiên, lần đó cô ấy khóc đến ngất đi thì cũng đáng.
Kim chủ đặc biệt cảm động trước sự chuyên nghiệp của cô ấy và đã tặng cô ấy một phong bao màu đỏ lớn, điều này khiến cô ấy kiếm được nhiều tiền hơn từ việc khóc thuê lần này hơn là khóc nhiều đám tang khác.
Chẳng qua là có lần kia làm người ngoài khóc tang, đưa vào quá nhiều cảm xúc bi thương, khóc đến mức tổn hại thân thể mà bị bệnh vài ngày liền mới dậy đi học được.
Nhìn tình hình hiện tại, Liên Quân Thành chắc là không định thuê người ta đến khóc, mà là muốn để tôi khóc tang cho Lăng Vũ Dương.
Nghĩ đến đây, hẳn anh ta muốn mình biết khó mà lui, với thể chất của mình mà phải khóc cho Lăng Vũ Dương thì không chết cũng bị lột mất một lớp da.
Nhưng người vệ sĩ nói không sai, Lăng Vũ Dương là chồng của tôi, tôi nên khóc tang cho anh ấy và bày tỏ lòng kính trọng đối với linh hồn của anh ấy trên thiên đường.
Ngón tay tôi nắm chặt chiếc chuông đồng trong tay, rung nhẹ một cách máy móc rồi ném tiền giấy vào chậu đồng.
Khi tôi nhớ lại những ngày tôi ở bên Lăng Vũ Dương, nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi, những tủi thân và tưởng niệm của tôi đã biến thành một miếng bọt biển ngâm trong nước, chặn lại giữa trái tim tôi, khiến tôi nghẹn ngào.
Khi tất cả máu trong cơ thể tụ lại trong trái tim, nó dường như hoà thành một tảng băng.
Đôi môi đã bắt đầu run rẩy, và hai từ đau đớn bật ra khỏi cổ họng: “Quân Dương… Quân Dương… Quân Dương…”
Lúc đó, nước mắt rơi như mưa.
Trong đầu tôi tràn đầy suy nghĩ ngày đó trong đám cưới với Giản Dương, anh ấy nhảy lên trên sân khấu, thật hiên ngang, lạnh lùng và uy nghiêm.
Lúc đó mặt trời rất tươi sáng, làm sao có thể nghĩ đến đám mây mù như mấy ngày nay.
Vào ngày hôn lễ, bầu trời rực rỡ như vẽ ra trên khuôn mặt anh từng đường nét phát sáng, giống như một vị thần không thể tùy ý ngước nhìn.
Những cảm xúc bi thương đã ngấm vào tận sâu thẳm tâm hồn, tôi vuốt ve bụng mình, cảm thấy khó chịu khi dòng lệ mơ hồ bị ngọn lửa trong chậu đồng nung nấu.
Tôi liên tục gọi tên anh ấy không ngừng, nhiều lần nhỏ giọng gào thét, hy vọng rằng anh ấy có thể nghe thấy tiếng gọi của tôi và đứng dậy một lần nữa từ quan tài.
“Mời mợ hai hãy khóc thật to lên! Làm sao có thể để linh hồn của cậu hai Liên yên nghỉ trong âm tào địa phủ dưới Cửu Tuyền khi khóc thút thít nỉ non như vậy được?” Người vệ sĩ đeo kính râm nhắc nhở tôi lần nữa, giọng lạnh lùng ra lệnh.
Có lẽ anh ta cảm thấy rằng tôi không còn sức để khóc lớn, nên khoé miệng nở nụ cười, dáng vẻ đã thành công làm khó tôi.
Tôi đã biết tên người vệ sĩ đeo kính râm này khi anh ta giao tiếp với đạo sĩ bên cạnh.
Đại khái cũng có thể hiểu được thân phận cụ thể của anh ta bên cạnh Liên Quân Thành.
Anh ta tên là Phương Nhất Trần, hiện là vệ sĩ bên cạnh Liên Quân Thành, chỉ có nhiệm vụ phụ trách sự an toàn cho Liên Quân Thành.
Đồng thời cũng giống như con chó bên chân, giúp Liên Quân Thành sai khiến tôi như bây giờ.
Tôi run lên, nghĩ đến chuyện vừa rồi xảy ra trong phòng ngủ của Liên