Tôi và Tống Tâm là bạn bè tốt nhất của nhau, cũng muốn làm quen với quỷ liên tử mà Tống Tâm luôn mang theo bên người, thuận thế liền hỏi: “Chú Trương? Vị chú Trương mà cậu nói là những viên hạt sen kia à?”
Nhắc tới bản thân luôn luôn ở chung với nhau, cơ hồ quỷ liên tử ở trong nào lúc cũng không hay.
Tống Tâm lấy lại tinh thần, lần lượt giới thiệu với tôi từng cái một.
Nói cái gì mà liên tử mang theo một vết sẹo đỏ như máu, lại rất ít nói là chú Hồng, giọng nói uy nghiêm là chú Trương, giọng nói thô tục nhất là chú Lý, ngữ khí không nam không nữ âm dương quái khí là chú Âu Dương.
Còn có một quỷ liên tử nói chuyện hài hước nhất, gọi là chú Đậu.
Tôi lễ phép ra mắt, bọn họ giống như rất thích cảm giác được người ta tôn sùng coi là tiền bối, cảm thấy người tiểu bối tôi đây rất được lòng bọn họ.
Nói xong, còn không quên tính một quẻ, xem mệnh cách cho tôi.
Tôi mệnh cách này, nhất thời không có cách nào nói hết được.
Nếu như tính ra, hẳn là thứ xui xẻo nhất trong ngàn năm.
Tống Tâm ngồi trên ghế gặm bánh bao người giúp việc đem tới, đó gọi là ăn một cách thưởng thức.
Tôi nghĩ người duy nhất trong nhà họ Liên còn có sở thích ăn uống như vậy chỉ có Tống Tâm thôi.
Cô ấy còn không biết nhà họ Liên bị Cẩu Sát làm phiền, người trong nhà họ Liên cũng đều không gặp may mắn.
Những chuyện này nghe đến khiến người khác sợ hãi, tôi nhất thời nửa muốn nói nửa không muốn nói với cô ấy.
Thầm nghĩ chờ ăn xong buổi sáng, nghĩ ra một cách trốn khỏi cô ấy.
Tôi nào có tâm tình để ăn cơm, trong dạ dày trống trơn, nhưng căn bản lại không muốn ăn, vì thế liền hỏi người giúp việc: “Cậu Liên hôm nay đến công ty rồi sao?”
“Làm sao có thể, cậu ấy bảy ngày bảy đêm không có ngủ, người có sắc đá cũng phải nghỉ ngơi.
Lúc này đang ở trong phòng nghỉ ngơi, tôi nghĩ đến trưa, có lẽ cũng chưa dậy.
Mọi người chúng tôi một chút, cũng không gọi cậu ấy dậy.” Người giúp việc đó khác với cô gái nhỏ trước đây, giọng nói cũng to hơn, lòng can đảm cũng lớn hơn.
Mà nghe nói, hình như không biết tối hôm qua thi thể của Lăng Vũ Dương hoàn dương rồi.
Tôi thử thăm dò hỏi một câu, “Đêm hôm qua đưa quan tài đi, cô nhìn thấy không?”
“Có thấy, không phải nói là hỏa táng sao? Ây dà, cậu hai cũng thật là đáng thương, đang lúc trai tráng, nhưng lại chết trẻ.” Người giúp việc đó căn bản là không biết chuyện Lăng Vũ Dương bị đưa đến ngã tư gọi hồn hoàn dương, cô ấy ở trong phòng dọn dẹp một chút, rồi đẩy xe thức ăn ra ngoài.
Tôi ngồi ở trước bàn ngẩn người ra, người giúp việc cũng không dám quấy rầy Liên Quân Thành, tôi bây giờ có thể hay không đi quấy rầy anh ấy nghỉ ngơi?
Nhưng ngộ nhỡ Phương Nhất Trần cái người đó đang làm việc ở đó, vậy thì phải làm sao!
Anh ta chính là vừa rồi ở ngoài cửa tận mắt nhìn thấy, tôi dùng chú tam thanh phá tà, đem linh hồn của con anh ta làm cho hồn phi yên diệt, chính là lúc đang hận nhất.
Trước mắt thân phận lại bại lộ, tôi sợ anh ta sẽ không quan tâm đến hậu quả trả thù cả nhà họ Liên.
Ngộ nhỡ anh ta vì tác dụng của thù hận, làm ra việc gì đó chúng tôi không thể đoán được, hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Năm ngón tay của Tống Tâm xua xua trước mặt tôi, đem tôi từ trong suy nghĩ hỗn loạn làm bừng tỉnh lại.
Nghe giọng nói của cô ấy mang theo sự trách cứ nói: “Tô Mộng, cậu không sao chứ? Tại sao lại không ăn sáng? Cậu soi lại gương đi, con mắt đều là tơ máu, hôm qua lại không ngủ được.
Lăng Vũ Dương lại không phải chết thật, cậu hơi hơi biểu đạt sự nhớ thương là được rồi, hà tất phải nghiêm túc như vậy?”
Tống Tâm là bạn tốt nhất của tôi, cũng biết Lăng Vũ Dương thân phận là quỷ, tự nhiên sẽ không lo lắng tôi vì Lăng Vũ Dương chết mà đau lòng muốn chết.
Nhưng cô ấy chính là không biết, tôi bây giờ sau ót đã mất máu của Thái Bạch đại nhân rồi, mà tôi lại không muốn làm bị thương Thái Bạch đại nhân thêm nữa.
Tôi chỉ có thể tự tôi khống chế, đề phòng bản thân mình ngủ.
Về phần như vậy có thể kiên trì bao lâu, bản thân tôi cũng không rõ.
“Tớ là không thể ngủ, Tống Tâm, có một số chuyện tớ không muốn giấu cậu, tớ bị mộng cảnh cổ quái quấy rầy.
Một khi ngủ đi vào giấc mơ, có thể cũng không ra được lần nữa.
Cho dù cậu tin hay không tin, tớ hy vọng cậu lập tức rời khỏi nơi đây, nhiều người đã bị liên lụy…” Tôi kỳ thực đã khốn đốn tới cực hạn rồi, việc thiếu ngủ quá lâu đã tạo ra gánh nặng cho tim của tôi.
Nhịp tim của tôi rất nhanh, cái trán hơi hơi nóng lên, đầu óc đang ở trong trạng thái phấn khởi.
Tôi loại trạng thái này, đã không có dư thừa tinh lực đi lừa Tống Tâm rời đi nữa, chỉ có thể nói hết sự thật với cô ấy.
Hy vọng cô ấy có thể nhanh một chút rời khỏi nhà họ Liên, rời xa nơi có đủ các loại tranh chấp này.
Đột nhiên, chú Trương quỷ liên tử trong tay Tống Tâm nói: “Không đúng, mới vừa rồi cảm thấy phong thủy trong phòng yếu đi, mới nổi lên một quẻ.
Trong quẻ sự thực, chủ nhân của căn phòng này, mệnh cách xuất hiện biến hóa, hình như có huyết quang tai ương.”
“Tôi cũng nhìn thấy rồi, tôi cũng nhìn thấy rồi!” là vừa nãy người đàn ông đó trốn ở cửa, anh ta muốn bao thù chủ nhân rồi! Chủ căn phòng này xem ra là chết chắc rồi, mệnh cách của bản thân thoáng chốc liền biến đổi, biến thành mệnh cách đại hung rồi.
Muốn biết, mấy giây trước, anh ta còn không phải là mệnh cách đại hung, biến đổi thực sự rất nhanh…” Chú Đậu cũng nói, nhưng mà nội dung lần này nói một chút cũng không đùa.
Thuật bói toán của quỷ liên tử, tôi cũng là lần đầu nhìn thấy.
Tôi không biết chuẩn hay không, nhưng đột nhiên trái tim lại đập thình thịch.
Bởi vì kết quả bói toán của bọn họ, giống với điều tôi nghĩ, là Phương Nhất Trần rất có thể là muốn triển khai trả thù nhà họ Liên.
Mà người đầu tiên anh ta muốn báo thù, rất có thể chính là Liên Quân Thành!
Liên Quân Thành gặp nguy hiểm!
Anh ấy ấy không phải là người khác, anh ấy là người Lăng Vũ Dương gọi là anh cả.
Tôi làm sao có thể đứng nhìn anh ấy gặp chuyện được?
Trong lòng giống như có một đám lửa đang bốc cháy, giống như bị thiêu đốt, có một chút đau rát lo lắng vô cùng.
Giờ phút này đây, tôi càng hy vọng bản thân học được bản lĩnh biết được thiên mệnh của ông cụ, như vậy không cần mượn dùng sức lực của quỷ liên tử nữa.
Trước tiên có thể biết được lành dữ của người bên cạnh, từ đó có thể ngăn chặn và bảo vệ sớm.
Làm sao đây?
Làm sao mới có thể đối phó với sự hung hãn tàn bạo của Phương Nhất Trần đây?
Chỉ riêng sức lục của một mình tôi, quả thực vô cùng có hạn.
Tôi ở trong đầu cân nhắc đại khái thời gian có hơn ba mươi giây, trong đầu đã có ý tưởng rồi.
Tôi trước tiên nhất định đuổi kịp đi xem xem, nếu không thời gian trên sẽ không còn kịp nữa rồi.
Nhưng một mình tôi chắc chắn đối phó không lại Phương Nhất Trần cái loại quân nhân xuất ngũ đó, chỉ có thể nói