“Không đau, Ác Nguyệt, tôi… Tôi hy vọng anh có thể tuân thủ ước định của mình.” Rõ ràng là tôi nói chuyện với Ác Nguyệt, nhưng không tự giác nhìn Liên Quân Thành, ngụ ý của tôi là muốn Ác Nguyệt cứu Lưu Vũ Năng đã chết trước…
Trong lòng tôi nghĩ hẳn là Liên Quân Thành đã tỉnh, có thể nghe thấy lời nói của tôi.
Có lẽ, có lẽ anh ấy còn không biết, vì sao tôi chỉ gọi tên của em trai anh ấy là Ác Nguyệt.
tuy danh tiếng của Liên Quân Thành ở thành phố Ngọc Lan rất lớn, cũng không nên vướng vào chuyện tranh đấu của U Đô và Quỷ Vực.
Lý Mai Hồng vẫn hoảng sợ đứng canh giữ ở bên cạnh, lúc này cô ấy mới phát hiện trong phòng còn có một người đã chết.
Hai mắt cô ấy mở to, đồng tử phóng đại, kinh sợ kêu lên: “Quỷ… Quỷ, là quỷ hồn của cậu hai Liên.
Cứu mạng… Nhà họ Liên thật sự có rất nhiều quỷ, mẹ ơi, con muốn về nhà…”
Nữ học sinh này sợ tới mức tè ra quần, ngay cả dưới chân dẫm vào vũng máu cũng chưa chú ý, trực tiếp chạy ra ngoài.
Ác Nguyệt nhún vai, đầu ngón tay anh ta nâng lấy cằm của tôi: “Bảo bối, tôi lừa cô làm cái gì? Loại phụ nữ như cô này không ngực không mông, có cái gì đáng giá để tôi lừa? Chỉ có anh tôi ngu xuẩn, mới có thể coi trọng cô, tôi chỉ muốn mượn thân thể anh ấy để thể nghiệm cuộc sống của người sống một chút.”
Anh ta nói rất thoải mái, lòng bàn tay bỗng nhiên nắm lấy bàn tay bị thương của tôi.
Đột nhiên, bàn tay tôi có một cảm giác lạnh lẽo, đau đớn đang chuyển hoán thành sự ngứa ngáy khó nhịn.
Giống như vết thương đang trong quá trình lành nhanh, hơn nữa càng về sau, miệng vết thương của tôi cành giống như có mấy ngàn con kiến đang cắn vậy.
Nhưng tôi không thể để Ác Nguyệt nhìn chê cười, tôi cố nhịn xuống.
Đợi trên tay đã hoàn toàn không còn cảm giác khó chịu, anh ta có thể cảm nhận được sự mềm mại và nhẵn mịn ở bàn tay, sau đó nhấc tay lên: “Ai dà, cô vẫn là người sống thứ nhất trong quá trình này mà không kêu ra tiếng.
Thú vị…”
Đàu ngón tay anh ta lướt qua của vành tai tôi, sờ sờ lỗ tai trên tai tôi, rồi lại nhanh chóng thu hồi.
Ánh mắt của Ác Nguyệt rất nhanh chuyển dời đến Lưu Vũ Năng ở trên mặt đất… Ban đầu, anh ta tiếc hận vài tiếng, rồi mới cúi xuống và nhẹ nhàng nhấc đầu lên: “Sinh mệnh của người sống thật sự là yếu ớt.”
Nghe anh ta nói như vậy nói, thiếu chút nữa tôi cười phá lên.
Anh ta cũng chỉ là người đã chết, đã sớm chết, đã từng yếu ớt.
Thế mà còn có mặt mũi cảm thán như vậy…
Tôi cũng say!
Tuy cảm thán như vậy, anh ta vẫn là coi đầu của Lưu Vũ Năng như bóng rổ mà kẹp ở dưới nách, đỡ thân thể không đầu của Lưu Vũ Năng đứng lên.
Nâng nó dậy rồi nhẹ nhàng buông lỏng tay để thân mình của Lưu Vũ Năng đứng yên tại chỗ.
Thuận tay đã gắn đầu Lưu Vũ Năng lên cổ Lưu Vũ Năng, anh ta giống như đang quan sát một tác phẩm nghệ thuật, sau đó đặt ngón tay ở bên môi: “Hình như đầu hơi lệch, di chuyển một chút thì hoàn mỹ.”
Ngón tay xinh đẹp của anh ta di chuyển đầu của Lưu Vũ Năng một chút, làm vậy nhìn có vẻ ngay ngắn hơn rất nhiều.
Vừa nghĩ như vậy, Lưu Vũ Năng đã mở mắt, rồi đột nhiên nháy mắt làm cho tôi hoảng sợ.
Sống…
Sống?
Tỉnh lại rồi?
Nghĩ như vậy, mắt của Lưu Vũ Năng lại nhắm lại, nhìn như là đứng ngủ say.
Mà vết đứt ở cổ và đầu đang chậm rãi khép lại, giống như chậm rãi sống lại.
Như thể chính mắt mình đang chứng kiến kỳ tích!
Quá trình làn da chậm rãi sinh trưởng thật sự rất dọa người, tôi mới nhìn vài giây đã cảm thấy da đầu run lên, không nhịn được dời tầm mắt đi.
Tôi nghĩ, Lăng Vũ Dương không có bản lĩnh tùy tiện đã khởi tử hồi sinh được, vậy mà Ác Nguyệt lại có thể chơi như vậy? Chỉ thấy Ác Nguyệt đưa thứ màu xanh gì đó trong lòng bàn tay cho tôi nhìn, rồi anh ta nhẹ nhàng hỏi tôi: “Bảo bối, có cảm thấy rất quen mắt hay không?”
Đồ vật này đâu chỉ là nhìn quen mắt, nó với mặt dây chuyền ngọc phượng đeo trên ngực tôi giống nhau như đúc.
Chất ngọc chất tinh xảo đặc sắc, lông phượng hoàng điêu khắc rõ ràng, giống như giương cánh muốn bay trông rất sống động.
Ngọc bội này ở U Đô cũng không có lai lịch gì, nó không chỉ có trong tay Ác Nguyệt mà ngay cả trên người Tử Anh cũng có một cái giống vậy.
Nhìn thấy ngọc bội trong tay Ác Nguyệt, tôi không nhịn được sờ khối ngọc ở trước ngực kia, nó giống như là bị nhiệt độ cơ thể tôi làm ấm lên.
Lúc đầu ngón tay sờ vào làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
“Ừ.” Tôi cố ý lạnh đạm ừ một tiếng, để che dấu sóng to gió lớn sâu trong nội tâm.
Muốn làm cho một người chết đi sống lại, thì phải có thiên thời địa lợi nhân hoà, trước kia tôi chỉ thấy Lăng Vũ Dương thi triển ở trước mặt tôi.
Hơn nữa, xác chết thay đổi, hoặc là dương thọ đã hết thì se không có khả năng sống lại.
Nhưng ở trong tay Ác Nguyệt, điều đó giống như chỉ một cái nhấc tay là có thể làm được.
Tống Tâm dùng khửu tay chọc chọc tôi: “Thật là lợi hại, cứu… cứu người đã chết sống lại, đây đúng là sức mạnh khởi tử hồi sinh.
Không phải chồng của cô ấy là thần tiên chứ.”
Tống Tâm không biết gì, bộ dạng cô ấy như sùng bái.
Tôi cười nhạt, thái độ rất không tốt: “Sao anh ta là thần tiên được, anh ta dùng ngọc bội trong tay mượn mệnh của Lưu Vũ Năng ở kiếp sau.
Đời này Lưu Vũ Năng sống sót, nhưng kiếp sau phải chết không toàn thây, không phải là hòa nhau à.
Đây có khác gì vay kiếp sau của mình, nhưng lại là vay nặng lãi, chỉ sợ đến kiếp sau cung không trả xong.”
“Tô Mộng, sao cậu hiểu được những cái này?” Tống Tâm kinh ngạc hỏi tôi.
Đúng vậy!
Sao tôi lại biết những cái này?
Tôi bịt miệng mình, cũng không hiểu ra sao.
Vừa rồi rõ ràng tôi còn không biết nguyên lý Ác Nguyệt cứu người, sao đột nhiên lại bịa chuyện này ra nói? Với lại những điều vừa nói tuyệt đối không phải thứ mà tri thức tôi có khả năng chạm đến đến, nhưng không biết vì sao nó cứ như vậy mà xuất hiện ở trong đầu của tôi.
Giống như vừa rồi đang có một linh hồn khác trong thân thể tôi nói chuyện.
Không là phải bị quỷ nhập vào chứ?
“Bắc Đẩu Huyền Ngư, ai dà, bảo bối, ngay cả Bắc Đẩu Huyền Ngư cũng ở trên người của cô.
Về sau sợ là cô sẽ thành Bách Hiểu Sanh ở U Đô… Cầm Bắc Đẩu Huyền Ngư trong tay, biết