Liên Quân Thành hình như đang nói gì đó, nhưng giọng khá nhỏ nên tôi không nghe rõ.
Tôi vừa muốn dỏng tai lên nghe ngóng, nụ cười trên mặt của Ác Nguyệt trở nên thâm sâu.
Cũng không biết nụ cười này có ý nghĩa gì, dù sao cũng là nhắc nhở Liên Quân Thành đang nói chuyện.
Liên Quân Thành nhìn rồi cười, lập tức quay đầu qua phát hiện thấy tôi.
Quầng thâm trên mặt đã mờ đi nhiều, râu ria xồm xoàm trên cằm cũng đã được cạo sạch.
Rõ ràng anh ấy đã nghỉ ngơi đủ, cũng biết chăm sóc bản thân lại.
Thấy Ác Nguyệt đưa máu của Thái Bạch đại nhân cho tôi, cũng đưa cho Liên Quân Thành, tôi cũng tự mình đa tình mà đem qua đây.
Nghĩ tới chuyện Liên Quân Thành biết linh hồn trong cơ thể của em trai mình không phải là linh hồn ban đầu, còn trò chuyện vui vẻ với Ác Nguyệt trong phòng của mình, tôi cũng say rồi.
Trong lòng có cảm giác bị lừa dối, tôi tiện tay giấu cái chai vào túi và không để Liên Quân Thành biết.
Tôi đúng là một tên ngốc, tưởng Liên Quân Thành tới bây giờ vẫn chưa ngủ, đặc biệt đem máu của Thái Bạch đại nhân sang cho anh ấy.
Ác Nguyệt đứng dậy đi ra khỏi phòng, lúc ra cửa còn mỉm cười thần bí với tôi.
Lúc đầu óc tôi mơ hồ không hiểu gì, Liên Quân Thành hắng giọng trong phòng và nói: “Cô gái nhỏ, vào đi, anh có vài lời muốn nói với em.”
Tôi đành quay đầu đi vào, ngồi vào chỗ Ác Nguyệt đã ngồi lúc nãy.
Anh ấy bỏ tàn thuốc vào gạt tàn rồi dập tắt, sau vài lần ho khan, anh ấy nói: “Xin lỗi, anh biết em không thích mùi khói thuốc nhưng không ngờ em lại tỉnh dậy nhanh như vậy.”
“Anh… anh không phải cũng tỉnh nhanh sao?” Tôi cúi đầu lẩm bẩm.
Anh ấy hình như không để ý, giọng nói như ra lệnh: “Đưa bàn tay cho anh xem.”
“Không đâu.” Tôi kiên cường nói.
Tên xấu xa siêu cấp vô địch anh ấy bắt lấy cổ tay tôi, đưa tới trước mặt, anh ấy chau mày nhìn một lúc rồi trách mắng tôi: “Sau này bàn tay của em sẽ cầm dao phẫu thuật, em có ngốc không vậy? Lại đi nắm đằng lưỡi của Tam Lăng Đao.
Nếu không phải… nếu không phải người đàn ông kia, đôi tay này của em đã bị phế rồi.”
Ơ.
Anh ấy gọi người đàn ông Ác Nguyệt kia, còn không biết thân phận của anh ta hay tên của anh ta sao?
Tôi nói: “Là dao giải phẫu, dao phẫu thuật cho con người dùng, em… những gì học được là chuyên đi đánh nhau với người chết.”
“Còn lắm lời.
Tối qua, em ở trong phòng ngủ không bị anh ta động tay động chân gì chứ?” Liên Quân Thành lại dùng ánh mắt cưng chiều nhìn tôi, còn dùng tay xoa xoa tóc tôi.
Tôi bị những lời của Liên Quân Thành doạ cho toát mồ hôi lạnh, rút tay về, giọng lạnh lùng nói với anh ấy: “Anh ta? Anh ta chê em không ngực không mông, sẽ không chạm vào em.”
Lúc này Liên Quân Thành vẫn duy trì sự lạnh lùng khi nói chuyện, khoé miệng giương lên lộ ra nụ cười: “Cô gái nhỏ, em chẳng qua là chưa dậy thì thôi…”
Tôi…
Tôi chẳng qua chưa dậy thì thôi…
Còn chưa dậy thì!
Mấy chữ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, cảm giác có vô số vạch đen phía sau đầu.
Nắm chặt cái chai trong tay, tôi hận không thể lập tức rời khỏi nơi này.
Nhưng nghĩ tới chuyện Phương Nhất Trần bên cạnh anh ấy còn chưa hỏi thăm thì tôi cũng đành nhẫn nhịn.
Từ khi Liên Quân Thành biết thân phận lúc trước của tôi, cả người cũng thay đổi, khiến người khác thật sự không chịu nổi.
Tôi giả bộ nghe không hiểu nên không trả lời.
“Hôm qua em nói với anh, em nhớ ra chuyện trước năm 7 tuổi.” Liên Quân Thành hơi cúi đầu, ánh mắt hình như có chút gợn sóng lấp lánh.
Anh ấy vẫn ngồi nho nhã như thế, ngón trỏ và ngón giữa gõ nhẹ vào tay vịn của ghế sofa.
“Em…” Tôi hơi cà lăm một chút rồi nói ra sự thật: “Em chỉ nhớ, anh lấy một quả táo làm phần thưởng, kêu em đứng dậy nếu bị ngã.
Những chuyện khác… có lẽ… có lẽ sẽ cần thời gian.”
Vì đoạn ký ức này thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, cũng không phải lời thề non hẹn biển gì.
Tôi tin đứa bé 6 7 tuổi thì cũng không nói ra lời thề khắc cốt ghi tâm gì đâu.
Thật ra ký ức trước năm 7 tuổi có thể không nhớ ra, theo tôi thấy, chắc cũng không ảnh hưởng tới ấn tượng tôi dành cho Liên Quân Thành.
Nụ cười trên mặt anh ấy bỗng dưng thu lại, anh ấy khôi phục dáng vẻ lạnh lùng bình thường: “Anh sẽ mời bác sĩ chuyên khoa não khám cho em, hồi phục trí nhớ chỉ là vấn đề thời gian.
Tô Mộng, anh thật sự tò mò, làm sao em biết Phương Nhất Trầnra tay với anh?”
“Là Tống Tâm đoán ra, cậu ấy… thừa kế bản lĩnh đoán số mệnh của ông cụ, có thể tính được hoạ phúc của chủ nhân ngôi nhà này.” Tôi tuỳ tiện trả lời Liên Quân Thành, không hề nhắc đến chuyện của quỷ liên tử.
Thao túng thứ tà vật như quỷ liên tử, dù gì cũng không phải sự tồn tại chính thống.
Hơn nữa còn dễ bị người khác coi là tà thuật, cho nên tốt nhất vẫn không nói ra thì hơn.
Vốn dĩ muốn tới chỗ Liên Quân Thành là có chuyện muốn hỏi anh ấy, bây giờ đổi lại anh ấy thẩm vấn tôi rồi.
Tâm trạng của anh ấy vẫn lạnh lùng, ánh mắt khẽ động, trở nên rất uy nghiêm: “Cho dù em có biết trước, cũng không cần phải dũng cảm quên mình mà cứu anh.
Cô gái nhỏ, em nói em hoàn toàn không nhớ chuyện của quá khứ, anh không tin đâu.”
“Thích hay không thì tùy anh.” Tôi hơi lạnh lùng nhìn sang Liên Quân Thành, anh ấy thật sự là suy nghĩ nhiều quá rồi.
Cứu anh ấy, chỉ vì anh ấy là người thân của Lăng Vũ Dương.
Còn lúc đó tôi cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ tại sao phải cứu anh ấy, càng khó khi suy nghĩ hậu quả cứu anh ấy là như thế nào, mọi chuyện đều là phản xạ có điều kiện thôi.
Rất nhiều người dám làm việc nghĩa, chắc cũng là loại phản ứng này.
Có thời gian suy nghĩ việc lợi và hại khi cứu người, bình thường chưa kịp cứu thì người ta đã dứt khoát rồi.
Liên Quân Thành rõ ràng không vui với giọng nói của tôi, anh ấy dùng giọng lạnh lùng quở trách tôi: “Sao lại nói với anh như vậy chứ cô gái nhỏ?”
Tôi hơi bất lực, đành dùng tuyệt chiêu ánh mắt chân thành nhìn Liên Quân Thành.
Sau đó nói ra từng chữ: “Anh cả, anh là anh trai của Quân Dương, chính là anh trai của em.
Em coi anh là người thân mà đối đãi.
Em tới nơi này… thật ra… thật ra là muốn hiểu chuyện của Phương Nhất Tả.
Em tin mọi chuyện Phương Nhất Trần làm chắc là có người đứng phía sau chỉ huy và lên kế hoạch.”
“Người thân?” Anh ấy lặp lại lời tôi nói.
Sau đó xụ mặt ngồi im lặng trên ghế sofa một lúc rồi lên tiếng: “Sao em lại đột nhiên muốn điều tra chuyện này?”
Tôi khựng lại, rồi thấp giọng nói: “Em chỉ cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ, nghĩ mấy chuyện Phương Nhất Trần làm chắc là có người đứng sau giật dây.
Hơn nữa, anh cả, em chỉ có vài vấn đề đơn giản muốn hỏi anh thôi.”
Chuyện này có thể có liên quan tới nhà họ Liên.
Mà ba mẹ của tôi mất tích lại càng có liên quan mật thiết tới nhà họ Giản.
Tôi cảm thấy, nhà họ Giản cơ bản không đơn giản như vẻ ngoài.
“Hỏi đi.” Liên Quân Thành rút ra một điếu từ trong hộp thuốc nhưng không châm thuốc ngay, chỉ kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay.
Tôi liếc mắt thấy tên bảo vệ đeo kính râm và vẻ mặt vô cùng lạnh lùng đứng trước cửa.
Bây giờ bên cạnh Liên Quân Thành đều là bảo vệ, tình hình của hôm qua thì hoàn toàn khác.
Tôi mới hỏi ra chuyện tôi muốn hỏi Liên Quân Thành: “Hôm qua ở biệt thự, bình thường đám bảo vệ sự an toàn cho nhà họ Liên đâu ạ? Sao lúc Phương Nhất Trần đối phó anh thì chỉ có Lưu Vũ Năng xông ra… cứu chúng ta?”
“Người bị Phương Nhất Trần điều tới công ty.
Anh ta gạt họ nói là hôm nay anh sẽ tới công ty.” Lúc Liên Quân Thành trả lời thì cúi đầu nhìn vào hai ngón cái, hai ngón cái đang xoay vòng, đột nhiên dáng vẻ anh ấy thấp thỏm không yên.
Nhưng có thể nhìn ra được.
Liên Quân Thành chắc là rất bận tân về lần sơ xuất này, nếu không bên ngoài sẽ không có nhiều bảo vệ như thế.
Không ngờ Phương Nhất Trần lên kế hoạch mưu sát Liên Quân Thành, điều hết các bảo vệ trong biệt thự, lại dùng thủ đoạn đê hèn như thế.
Những bảo vệ khác cũng đều tin mà đi tới công ty.
Có lẽ, sự thật không phức tạp như trong tưởng tượng.
Tôi suy nghĩ rồi lại hỏi: “Anh biết chuyện của Phương Nhất Trần và chị… Giản Tâm… Anh còn cử người truy sát anh ta, sao lại dùng anh ta, còn để anh ta ở bên cạnh mình.”
“Cử người truy sát anh ta là anh, ai kêu anh ta không yên phận, nhưng…” Liên Quân Thành hơi nhíu mày, hình như đang suy nghĩ chuyện gì.
Vài phút sau, anh ấy không giải thích cụ thể, chỉ nhẹ nhàng nói: “Khoảng thời gian trước, anh ta từng cứu anh.
Hơn nữa, nói muốn ở lại bên anh để lấy công chuộc tội.”
Thì ra là vậy, Phương Nhất Trần cứu Liên Quân Thành rồi mới được trọng dụng lại.
Nỗi