“Em hiểu rồi.” Tô trả lời anh ấy cho có lệ.
Anh ấy làm chuyện gì mà khiến tôi hối hận được chứ?
Tôi nghĩ mãi không ra, người mà tôi yêu thương nhất cũng đã không còn ở đây nữa, ngoại trừ đứa trẻ ở trong bụng ra thì chẳng còn chuyện gì có thể tạo thành uy hiếp đối với tôi cả.
Quân Thành có thể làm ra chuyện gì khiến tôi hối hận được chứ?
Khi Quân Thành vừa đi ra ngoài thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ngồi xuống bên cạnh chiếc hộp thiếc.
Bây giờ chỉ còn một cách cuối cùng, cũng là cách tốt nhất để dụ đứa trẻ ra ngoài đó chính là chơi đồ chơi trước mặt nó.
Mặc dù oán khí rất nặng, thế nhưng dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ, nên vẫn còn ham chơi.
Ở những thị trấn nhỏ ở ngoại ô Nam Công, những đứa trẻ nông thôn đó không có trò chơi giải trí.
Tôi nghe nói rằng vào năm 1990, vào ngày Quốc tế Thiếu nhi, giáo viên đã đưa học sinh đến cánh đồng tuốt lúa để chơi con quay.
Đến gần tối, mọi người vô cùng hào hứng đón hoàng hôn.
Thanh âm dây quật con quay vang dội, những đứa trẻ bình thường đã quá mệt mỏi vì phải làm việc nhà và bài tập trên lớp nên khó khăn chúng mới có cơ hội được thả lỏng như vậy.
Một đám nhỏ chơi đùa điên cuồng, mồ hôi ướt đẫm, nhưng tiếng cười hoan hô vẫn luôn vang mãi.
Số trẻ em vô tình đột ngột tăng lên từ 30 đến hơn 50 đứa, chúng tạo thành từng nhóm khiến cho toàn bộ cánh đồng lúa chật kín, tiếng cười vang lên như tiếng chuông bạc.
Cũng không biết vì sao lại có thanh âm vù vù.
Mặt trời đã lặn xuống núi, gần cánh đồng lúa chỉ có vài ánh đèn đường lờ mờ, đây chính là những năm 90.
Kỳ thực, ở nông thôn mà có mấy ánh đèn đường như vậy là đã tốt lắm rồi.
Lúc thầy giáo kiểm tra sĩ số thì phát hiện có thêm rất nhiều người nên liền cảm thấy có gì đó kỳ quái.
Thầy muốn hỏi trong lũ trẻ cùng nhau nô đùa, có phải là có của cả trường học khác hay không.
Khi nhìn kỹ, thầy giáo sợ hãi tới mức suýt đái ra quần vì phát hiện ra rằng những đứa trẻ còn lại đều là những người được dán bằng giấy.
Đứa trẻ được quấn giấy đầy màu xanh đỏ, trên mặt có hai vết ửng hồng.
Giữa lông mày và mắt cũng có một bông hoa đào.
Trông giống như phong cách vẽ tranh trong con búp bê bầu trên TV, người giấy trông y như thật, sống động như thật, ánh sáng xung quanh không đặc biệt sáng vào ban đêm, nhìn qua trông y như người bình thường.
Sau đó, khi ông nội Tống Tâm kể cho chúng tôi nghe câu chuyện này, ông cho chúng tôi biết lý do tại sao những đứa trẻ này lại xuất hiện.
Ông nói rằng ở gần đó có một nghĩa trang, và những người thợ thủ công trong đó thích đâm trẻ con.
Ở trong thôn, linh hồn của những đứa trẻ đã chết trước đó trong nấm mồ, không có việc gì liền nhập vào người bằng giấy.
Vào ngày Quốc tế Thiếu nhi thì chúng bị những con quay hấp dẫn nên nhập vào người bằng giấy để chơi cùng.
Dù sao thì sau khi người giấy bị phát hiện, lũ trẻ đều bị dọa sợ tới mức đái cả ra quần, cả lũ chạy như ong vỡ tổ.
Cũng không biết lũ quỷ nhỏ này trông như thế nào, thế nhưng sau khi quay lại nhìn thì chỉ còn đám người giấy đầy trên mặt đất.
Sau đó, cả thầy giáo và đám học trò cùng nhau chơi con quay đều bị bệnh.
Còn tôi thì chẳng cảm thấy hứng thú với bất kì thứ gì, tôi chỉ mang theo chiếc điện thoại di động samsung.
Điện thoại này dùng rất tốn pin, màn hình lớn cũng không tiện.
Hiện tại tôi lấy ra, mở trò chơi Angry Bird ra chơi, dường như còn có chút cảm giác như đang dùng máy chơi game.
Tôi cũng không biết máy chơi game có thể dẫn dụ vật nhỏ kia ra hay không, thế nhưng tôi cảm thấy dù sao thì trẻ con cũng không hứng thú với những món đồ chơi trước đây, chỉ có mấy sản phẩm điện tử mới có thể thỏa mãn bọn chúng thôi.
Vừa mới nghĩ như vậy, tôi liền cảm thấy đau vai mình lành lạnh, còn có người thổi khí ở bên tai và thái dương.
Đúng lúc này, Quân Thành quay trở lại với trứng chim và kẹo ở trên tay.
Anh ấy đứng ở cửa, vẻ mặt đen sì như sắt đen vậy.
Dường như anh ấy có chút tức giận nhưng cũng không đột ngột tiến vào ngay.
Trong lòng của tôi khẽ rùng mình, chẳng lẽ linh hồn đứa trẻ kia đã chui ra khỏi hộp thiếc rồi ư?
Từ khóe mắt nhìn ra, tôi suýt nữa thì đái cả ra quần, trên vai là một mảnh than đen, có vẻ như là hình dáng và ngũ quan của một con người, thế nhưng cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên cười vô cùng quái dị.
Đặc biệt là ánh mắt như thiêu đốt thành than kia lại còn nhìn thẳng vào màn hình trò chơi Angry Bird mà tôi đang chơi nữa chứ.
Có lẽ là đời này vật nhỏ kia chưa từng thấy trò chơi trên điện thoại di động, nhìn thấy chú chim nổi giận như vậy thì vô cùng hiếu kỳ.
Tuy rằng nụ cười vô cùng khủng bố, thế nhưng lại nhìn rất tập trung.
Hiện tại, cục than đen này tồn tại trông giống y như một đứa trẻ bình thường, không có ác ý hay bạo lực, nó chỉ tràn đầy tò mò về thế giới này như một đứa trẻ trong sáng và ngây thơ mà thôi.
Trong mắt dường như chỉ có hình ảnh đầy ngây thơ này.
Tuy rằng đã tiếp xúc rất nhiều với ma quỷ, nhưng để nói ra một câu đe dọa thì tôi vẫn còn có chút sợ hãi.
Cái thứ lạnh lẽo đó ngồi xổm trên vai tôi, tôi dường như cảm thấy trên vai mình chứa cả một núi băng nặng nề vậy.
Tôi cảm thấy dường như cổ sắp cứng lại, mồ hôi mịn trên trán ngày càng nhiều, bàn tay lướt trên màn hình có chút run rẩy.
Thế nhưng lúc này tôi vẫn phải cố gắng duy trì sự bình tĩnh để không làm kinh động tới vật nhỏ.
Tôi giả bộ không nhìn thấy nó ở trên vai, tiếp tục chơi trò chơi, đầu ngón tay trượt trên màn hình.
Tôi dùng con chim quét sạch cả lũ lợn.
Mặc dù ở nhiều phương diện tôi rất ngốc nghếch, thế nhưng khi chơi trò chơi thì cũng khá lành nghề.
Tôi đã qua gần hết các màn của Angry Bird, hơn nữa còn không đánh tới được 3 sao thì tôi sẽ không bỏ qua.
Thanh âm mở đầu trò chơi thật sự rất lớn, nhất là thanh âm chiến thắng vô cùng đi vào lòng người, cứ như có bàn tay vô hình đang cào cấu xé nát trái tim nhỏ bé.
Vật nhỏ ở trên vai tôi đã không chịu nổi sự tò mò.
Nó từ từ di chuyển thân hình, càng ngày càng đến gần màn hình, tuy đôi mắt than đen cháy không sáng bóng cũng không xoay chuyển được, lúc này tôi như đọc được một chút hồn nhiên, ngây thơ từ trong đó.
Bàn chân nhỏ của nó trườn qua vai mặc chiếc áo khoác len màu lớn của tôi, trực tiếp cọ ra một vết đen.
Dấu chân như than kia, lại có vẻ là loại quỷ dị rùng rợn, nơi nó bò qua được một lúc mà vẫn cảm thấy lạnh.
Bàn tay nhỏ nhắn dày như que tăm đột nhiên duỗi ra, như muốn chạm vào màn hình của tôi.
Trong lòng tôi hiểu ý, nhưng vẫn không biểu hiện gì, từ từ kéo màn hình tới gần.
Bắc Đẩu Huyền Ngư đã bơi nhẹ nhàng trong lòng bàn tay tôi, khi bơi thì giống như đầu cọ lông thỏ lướt qua lòng bàn tay, tôi cảm thấy hơi ngứa.
Tôi lợi dụng Bắc Đẩu Huyền Ngư, lấy ta thiên lôi địa hỏa giáp trụ ra từ bức tranh.
Thiên lôi địa hỏa giáp trụ hôm nay không giống như truyền từ tự âm phái của ông nội Tống Tâm, mà là từ lần tôi đi Quỷ Vực với Nam Cung Trường Mặc.
Bởi vì Lăng Vũ Dương đã sử dụng trương phù chú này cho nên tôi mới ăn cắp ý tưởng.
Tôi không có quá nhiều phù chú, nhưng phần lớn đều là phù chú công kích.
Ví như Tam Thanh hỏa phù và chú Tam Thanh Phá Tà đều là những loại bùa chú mang tính công kích, theo tôi thấy thì chúng rất lợi hại.
Linh hồn của Giản Tâm bị đốt thành tro không còn gì do 3 người cùng ném ra hỏa phù.
Còn cả tôi, suýt chút nữa đã thất bại khi dùng chú Tam Thanh Phá Tà lên vật nhỏ kia ở ngay trong biệt thự, suýt chút nữa thì đã hôi phi yên diệt rồi.
Có một số bùa chú của đạo giáo có uy lực rất mạnh, khi dùng phải thật cẩn thận nếu không sẽ làm tổn thương đến hồn phách của quỷ.
Còn phù chú phòng ngự thì ngược lại, tuy rằng nó không thể công kích được, nhưng có thể tránh được những đòn tấn công của quỷ, so với bùa chú công kích thì cũng có những tác dụng nhất định.
Còn vật nhỏ kia chỉ còn một hồn một phách, dường như một hồn một phách cuối cùng đó đã bị trò chơi di động hấp dẫn cả rồi.
Nó chậm rãi nhảy xuống khỏi vai của tôi rồi lơ lửng ở trong không trung, bay xuống dưới phía cằm của tôi.
Nó vươn bàn tay nhỏ bé màu đen chạm nhẹ tới màn hình.
Phải biết rằng màn