“Thần bí cái ông nội anh ý, anh im miệng lại cho tôi.” Có thể thấy cục trưởng Đinh không thích người mới không biết nói chuyện này, ông ta đưa tay lên giáng một cái tát lên đầu anh cảnh sát trẻ tuổi.
Ông ta nhíu chặt lông mày nhìn tình hình xảy ra ở trong này, sau đó lại nhìn vào lòng bàn tay của mình với ánh mắt vô cùng nặng nề.
Mặc dù tôi không biết rốt cuộc ông cục trưởng này đang nhìn thứ gì, nhưng trong cơ thể của tôi có Bắc Đẩu Huyền Ngư, năm giác quan đều kết hợp với Âm Dương Ngũ Hành.
Vì vậy tôi có thể nhìn thấy làn hắc khí lượn quanh trên trán ông ta, và nó cũng chính là Ấn Đường Phát Hắc trong truyền thuyết.
Trong sách phong thủy âm dương, thứ này gọi là Vọng Khí.
Sông ngòi Sơn Xuyên tức giận, con người cũng tức giận.
Từ những làn khí đi ra từ con sông Sơn Xuyên có thể đoán được điều lành dữ ở nơi này.
Cũng giống như căn nhà cũ trước trường học của chúng tôi, nơi đó chính là nơi nuôi thi thể vô cùng đáng sợ.
Nhưng loại khí này sẽ thay đổi không ngừng theo thời gian hoàn cảnh và sự thay đổi thăng trầm trong cuộc sống.
Vận mệnh của con người cũng giống như vậy, mặc dù đã được cố định nhưng cũng sẽ không ngừng thay đổi dựa theo sự gặp gỡ sau này, kết quả của duyên lành hoặc là duyên ác.
Khi con người gặp xui xẻo mà quanh quẩn trong Ấn đường, như vậy sẽ tạo thành một làn hắc khí không khác gì nhiều so với cục trưởng Đinh này.
Đội trưởng Lý đứng ở bên cạnh cục trường Đinh không biết tại sao mà làn khí ẩm mốc trên người anh ta dường như cũng không khác gì nhiều so với cục trưởng Đinh.
Khi tôi đang bực bội, bỗng nhiên cảm thấy ống quần của đang bị thứ gì đó kéo đi.
Tô cúi đầu nhìn, hóa ra là Mặc Mặc của tôi đang dùng bàn tay bé nhỏ mà kéo lấy ống quần của tôi.
Đứa nhỏ nhìn tôi với gương mặt nhỏ nhắn đẹp như tạc tượng, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Mẹ ơi, mẹ ơi… Con và em trai nhỏ đã kết nghĩa anh em rồi.
Mẹ có thể nhận em ấy làm con trai được không?”
Kết nghĩa anh em, tôi như chết lặng đi.
Thằng bé bao nhiêu tuổi mà đã biết kết nghĩa anh em gì đó, khi còn đang mang thai tôi đã xem nhiều tiểu thuyết võ hiệp quá rồi sao?
Hơn nữa…
Lại còn nhận món đồ nhỏ màu đen này làm con trai?
Tôi nhìn món đồ nhỏ màu đen đó, dáng vẻ nhìn tôi của nó dường như vẫn hơi xa cách.
Nhưng bàn tay bẩn nhỏ bé màu đen đó lại nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Mặc Mặc nhà tôi.
Tôi biết nó đã có cảm giác ỷ lại nương tựa vào Mặc Mặc nhà tôi.
Nếu như nó có thể chung sống hòa thuận với thằng bé, làm một người bạn tốt từ nhỏ thì cũng không có ảnh hưởng gì cả.
“Con có đồng ý gọi mẹ là mẹ giống như con trai của mẹ không?” Tôi đưa tay ra khẽ sờ lên đầu của của đứa nhóc bé đến nỗi chỉ cần dùng một tay cũng có thể nhấc lên được.
Trên đầu của nó hơi thô táp lởm chởm, không hề có tóc.
Nhưng khi xoa lên, trong lòng tôi tràn ngập cảm giác đau lòng.
Nhìn thấy tôi xoa lên không khí, người cảnh sát đó sợ hãi đến bối rối.
Anh ta lủi vào trong góc tường: “Cục trưởng Đinh, cô ta… Cô ta lải nhải lẩm bẩm như vậy đáng sợ quá.
Nơi này là đồn cảnh sát, sao có thể để cho cô ta giả thần giả quỷ, làm xằng làm bậy ở nơi này được?
“Trần Vũ à, cậu đã xem lòng bàn tay của mình chưa?” Đội trưởng Lý đột nhiên lên tiếng hỏi người cảnh sát trẻ tuổi đó.
Người cảnh sát trẻ tuổi ấy cũng liếc nhìn lòng bàn tay của mình, vẻ mặt đột nhiên trắng bệch như tờ giấy giống như nhìn thấy ma quỷ.
Tôi không biết lòng bàn tay của bọn họ bị làm sao, và tôi cũng không có thời gian rảnh để để ý đến tình hình bên đó.
Sau này tôi mới biết trong lòng bàn tay của cái người Trần Vũ đó cũng có một phần màu đen bị tà khí dính vào.
Tôi chỉ hy vọng Liên Quân Thành có thể kiểm soát được tình hình này, đừng để cho những yếu tố bên ngoài quấy nhiễu hai con người đang ở trong phòng này, rồi lại khiến bọn họ kinh hãi lần nữa.
Cái cậu nhóc Hắc Sinh này phải để Mặc Mặc của tôi trăm cay nghìn đắng thì mới trấn an vỗ về được.
Đứa trẻ đó nghiêng đầu nhìn tôi một lúc, sau đó lại nhìn Mặc Mặc đang nắm lấy tay nó.
Nó do dự một lúc rồi mới gật đầu, gọi tôi với vẻ không tình nguyện cho lắm: “Mẹ ơi…”
Tiếng gọi “mẹ ơi” khàn khàn đó khiến giọt nước mắt của tôi đột nhiên tuôn rơi.
Tôi hạ thấp giọng hỏi: “Mẹ… Mẹ có thể ôm con không?”
Yêu cầu này nghe thì cảm thấy hơi quá đáng, nhưng thứ nhỏ bé đó dường như đã hơi chấp nhận tôi rồi.
Nó khẽ bay lên phía trước, sà vào trong lồng ngực của tôi, nhưng tôi lại không biết phải làm sao.
Nó nhỏ bé như vậy, tôi sợ siết chặt sẽ làm nó bị thương.
Nghĩ ngợi một lúc, tôi lấy lòng bàn tay đầy thịt của mình khẽ bao trùm lên tất cả cơ thể bị đốt thành than của nó.
Một đứa trẻ bé nhỏ như vậy mà phải chịu biết bao nhiêu đau khổ.
Tôi đang nghĩ đến tên Phương Nhất Trần biến thái đó đối xử với con trai ruột của mình, tại sao anh ta có thể ra tay độc ác như vậy được chứ?
Đứa trẻ này dần dần biến mất trong lòng bàn tay ấm nóng của tôi.
Một bóng dáng đen xẹt qua trước mặt, nhanh chóng chui vào trong chiếc hộp sắt đó.
Mặc Mặc của tôi cũng thật sự say rồi.
Thằng bé không quay trở vào bụng tôi mà chui vào trong chiếc hộp sắt đó, trong chiếc hộp vang lên vài tiếng cười giống như tiếng chuông kêu.
Một lúc sau Mặc Mặc mới đi từ trong chiếc hộp ra, sau đó nhào vào trong lòng tôi với gương mặt giành công: “Mẹ ơi, mẹ thấy con có lợi hại không? Con lại tìm cho mẹ một em tra nhỏ dễ thương để chơi cùng.”
Không thể không nói giữa trẻ con với trẻ con vẫn là dễ dàng kết nối với nhau nhất.
Người lớn chúng ta luôn lầm tưởng rằng mình rất hiểu con mình, nhưng lại chưa bao giờ đi đến nơi sâu nhất trong nội tâm các con.
Có đôi khi những thứ chúng ta cho các con cũng không phải là thứ các con cần.
“Ừm, Mặc Mặc của mẹ lợi hại nhất.” Tôi ôm lấy linh thể lạnh ngắt của thằng bé, chỉ cảm thấy cơ thể của thằng bé trắng mịn giống như thức ăn lỏng vậy.
Thằng bé vùi đầu vào trong lòng tôi mấy cái, sau đó hạ giọng nói: “Mẹ ơi, ba không thích con thường xuyên xuất hiện ở bên ngoài.
Ba… Nếu như ba biết thì sẽ không vui.
Con… Con không thể luôn ở bên cạnh mẹ.”
Nghe thấy chữ “ba” mà thằng bé nói ra, trong lòng tôi đau đớn giống như bị đả thương vậy.
Bây giờ Lăng Vũ Dương đang ở Quỷ Vực, trước mắt tôi cũng không biết xử lý chuyện như thế nào và lúc nào có thể quay về.
Tôi khẽ nói: “Ba biết Mặc Mặc luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn nhất.”
“Vâng ạ.
À mẹ ơi, mẹ có thể mang chiếc hộp sắt này về nhà, em trai đồng ý đi cùng chúng ta rồi.” Mặc Mặc của tôi nũng nịu trong lòng tôi, sau đó ngoan ngoãn quay vào trong bụng tôi theo như lời dặn dò của Lăng Vũ Dương.
Tôi nghĩ có lẽ Liên Quân Thành cũng nhìn thấy năng lực đặc biệt của thai nhi trong bụng tôi.
Mặc dù tôi không biết anh ấy có thể chấp nhận được hay không, nhưng tôi vẫn giả vờ như không có chuyện gì to tát.
Tôi làm động tác tay “OK” với anh ấy, sau đó ôm lấy chiếc hộp sắt rồi nói với anh ấy đã làm xong việc rồi.
Nói thế nào đi chăng nữa Liên Quân Thành cũng chỉ là một người bình thường, anh ấy đứng