Ghen cái đầu anh ta ấy!
Con gà béo chết tiệt này, dù có biến thành hình dạng người cũng không thể thay đổi được tật xấu khi còn là chim sáo mỏ ngà năm xưa.
Cái mồm lúc nào cũng nói nhăng nói cuội, nói năng ngọt xớt để lợi dụng người khác.
Tôi không thèm ăn cái thứ như anh ta…
“Mẹ nó, anh đúng là một con gà béo chết tiệt chán sống rồi.” Tôi ngay lập tức dựng tóc gáy, tung một cú đá vào đáy quần của Thái Bạch đại nhân.
Chiêu này tôi học được từ một giảng viên của học viện cảnh sát, tôi là người của học viện, chỉ biết tư thế cơ bản thôi.
Trước đây chưa từng sử dụng, Thái Bạch đại nhân là vật thí nghiệm đầu tiên của tôi.
Tôi đoán anh ta cũng không đau, nhưng lại đang ôm chặt hạ bộ của mình nhảy cẫng lên trong phòng, tiếng kêu thảm thiết giống như heo bị cắt tiết: “Tô bồn cầu, cô muốn lão phu đoạn tử tuyệt tôn sao? Lão phu còn chưa có con trai nữa….”
“Đừng giả bộ nữa, Thái Bạch đại nhân, anh là linh thể nên căn bản sẽ không sao đâu.” Tôi mệt mỏi ngồi trở lại trên giường, sốt sắng nhìn Thái Bạch đại nhân, “Tôi… Tôi không có tâm tình để giỡn bây giờ đâu.”
“Cô đang lo lắng cho cái tên họ Lăng đó đúng không?” Thái Bạch đại nhân bỏ đi vẻ mặt giễu cợt, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh ta có vẻ nghiêm trọng.
Tôi gật đầu, “Không phải anh nói anh ấy có thể đã gặp phải biến cố gì đó trong Quỷ Vực rồi sao.
Tôi… Tôi chỉ hơi lo lắng cho anh ấy… nhưng anh ấy ở tận trong Quỷ Vực, Tôi thật sự không biết phải làm thế nào để giúp anh ấy.”
“Lão phu cũng không có nói anh ta thật sự đã gặp chuyện! Tôi chỉ là nghĩ thời gian cũng hơi lâu rồi, nên lo lắng đã xảy ra chuyện gì đó.
Cô cũng đừng lo lắng quá.
Tôi đến tìm cô, chỉ là để bàn bạc với cô chút thôi.” Thái Bạch đại nhân dường như muốn trấn an tôi, giọng điệu nhẹ nhàng an ủi tôi.
Trước khi tìm hiểu rõ tình hình, tôi chắc chắn sẽ không mù quáng mà nghĩ đến những chuyện không hay, vì Thái Bạch đại nhân cũng không chắc Lăng Vũ Dương có phải đã gặp chuyện hay không, nên chứng tỏ rằng Lăng Vũ Dương không chắc đã gặp chuyện trong Quỷ Vực.
Mọi thứ vẫn đều đang là phỏng đoán, bây giờ càng suy nghĩ lung tung thì càng dễ hoảng loạn.
“Thời gian cũng hơi lâu rồi…” Tôi lặp lại lời của Thái Bạch đại nhân, nghĩ rằng đã gần nửa tháng kể từ khi Lăng Vũ Dương rời đi.
Dài cũng không dài mà ngắn cũng không ngắn, “Thái Bạch đại nhân, tôi nghĩ anh ấy chỉ mới rời đi hơn nửa tháng, cũng không quá lâu.
Chúng ta có nên chờ thêm không?”
Thái Bạch đại nhân nghe tôi lặp lại lời nói của anh ta xong, đôi môi tái nhợt khẽ run lên, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, “Cái gì mà nửa tháng! Nếu đúng là nửa tháng, tôi sẽ không đến tìm cô đâu, cha nó chứ.
Có thể cô chưa biết, giữa Quỷ Vực thật sự và ở đây có chênh lệch múi giờ.
Ba ngày ở đây bằng ba năm ở đó, anh ta ở Quỷ Vực lâu như vậy cũng chưa giết được Quỷ Tử… Cô không thấy lạ sao?”
Ba ngày bằng ba năm, một ngày là một năm.
Đã gần nửa tháng trôi qua, Lăng Vũ Dương đã trải qua mười lăm năm trong Quỷ Vực với thiếu niên áo trắng đó rồi.
Vậy mà tôi lại không biết gì cả, thậm chí còn nghĩ rằng anh ấy sẽ trở lại sớm thôi.
Giết mà gật đầu, làm sao có thể nán lại lâu như vậy.
Lòng tôi bàng hoàng, tôi sợ Lăng Vũ Dương đã xảy ra chuyện gì ở Quỷ Vực rồi, nhưng tôi vẫn cố hết sức kiềm chế giọng điệu kích động của mình, “Nếu đã như vậy, lẽ ra anh phải đến tìm tôi từ lâu rồi.
Sao lại đợi đến tận bây giờ?.”
Anh ta hơi đuối lý, nói: “Lúc mới ra khỏi cơ thể chim, tôi rất yếu, không thể vào nhà họ Liên được.
Tôi đi tìm cái tên xui xẻo Lạc Thần Tuấn trước, muốn ở lại nhà anh ta mấy hôm.
Ai biết được anh ta lại mất tích rồi.
Làm lão phu mấy ngày nay phải nằm ngủ ngoài đường, dãi gió dầm mưa…”
“Anh đã đi tìm Tư Mã Thanh chưa? Tư Mã Thanh là cánh tay phải của Lăng Vũ Dương, đồng thời cũng là một Âm Dương sư có sức mạnh đáng nể.
Tôi… Tôi không mạnh bằng cô ấy, thật ra cô ấy mới là người có thể giúp Lăng Vũ Dương.
Tôi nói đúng chứ?” Vừa nghe anh ta nhắc đến Lạc Thần Tuấn, liền lập tức hỏi đến Tư Mã Thanh.
Thái Bạch đại nhân lắc đầu nguầy nguậy, “Tại sao tôi lại phải đi tìm Tư Mã Thanh, cô cho rằng tôi ngốc lắm hả, cô ta hiện tại là người của Ác Nguyệt, đi khắp U Đô giúp anh ta thu mua tim quỷ.”
Không phải Tư Mã Thanh thích linh dị sao?
Làm sao lại thành người của Ác Nguyệt rồi!
Tuy nhiên, đây không phải là chuyện mà tôi quan tâm lúc này.
Tôi hỏi lại Thái Bạch đại nhân: “Thái Bạch đại nhân, tôi muốn anh trả lời câu hỏi của tôi một cách nghiêm túc.”
“Cô nói đi.” Thai Bạch thẳng thắn.
Tôi hỏi anh ta: “Quỷ Tử và Lăng Vũ Dương, anh nghĩ ai mạnh hơn?”
Thái Bạch đại nhân do dự một lúc, rồi nói: “Khi tôi còn ở trong Quỷ Vực, vẫn chưa có sự tồn tại của tên đó.
Tôi không biết anh ta là người như thế nào.
Có điều là…”
“Là sao?” Tôi hỏi lại.
Thái Bạch đại nhân có vẻ lưỡng lự khi nhắc đến Quỷ Vực.
Mỗi khi trả lời câu hỏi hoặc là lảng tránh hoặc là lòng vòng, dường như muốn cố tình trốn tránh.
Anh ta nuốt nước bọt rồi mới nói: “Người họ Lăng có sức mạnh rất lớn, đã thống trị U Đô hàng nghìn năm.
Căn cơ của Quỷ còn yếu nên chắc không phải là đối thủ.”
“Vậy là xong rồi, anh ta đánh không lại Lăng Vũ Dương, Lăng Vũ Dương chắc không sao đâu.” Tôi nói ra điều này để an ủi bản thân, nhưng lại nói cho Thái Bạch đại nhân nghe luôn rồi.
“Này, mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu.
Lúc ở Quỷ Vực, tôi đã từng ở một nơi rất nguy hiểm, dùng ngũ hành bát quái và kỳ môn độn giáp tạo thành một cái lồng giam.
tên là Trường Tù, nghĩa là chỉ cần tiến vào trong, sẽ bị cầm tù trong đó mãi mãi.” Thái Bạch đại nhân thở dài, vẻ mặt bất lực,” Trước kia không có ai bó buộc tôi trong Quỷ Vực, cho nên tôi rất tùy tiện.
Cái lồng giam đó chuyên để đối phó với những linh thể mạnh, chỉ cần bị lừa vào trong thì ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không thoát ra được.
Tôi… tôi nghĩ Lăng Vũ Dương lâu vậy mà còn chưa ra ngoài, có khi nào bị… bị….”
Đang nói dở, anh ta dường như cảm thấy khó mà mở lời được nữa nên ngưng không nói tiếp.
“Anh cho rằng anh ấy bị giam rồi nên mới đến tìm tôi.
Anh nghĩ tôi có thể làm gì đây?” Tôi giúp Thái Bạch đại nhân nói nốt những lời còn chưa nói xong, sau đó thì không thể bình tĩnh được nữa.
Đầu óc tôi trống rỗng, không biết làm gì nữa cả.
Nhưng tôi đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, không để bị Thái Bạch đại nhân nhìn ra, chỉ hỏi Thái Bạch đại nhân muốn tôi phải làm gì.
Chỉ nghe thấy Thái Bạch đại nhân trầm giọng nói: “Cái lồng đó rất đặc biệt, trừ khi có người vào cứu anh ta từ bên ngoài.
Nếu không… nếu không, mình anh ta không thể tự mình ra ngoài được.
Tôi muốn cô đi tìm cái tên nhóc Nam Cung Trường Mặc, kêu cậu ta đi vào đó một chuyến.
Cậu ta rất am