Lưu Vũ Năng sau khi gào thét lên, xung quanh bỗng yên tĩnh hẳn.
Tôi lo Lưu Vũ Năng xảy ra chuyện, sợ tới cả người toát mồ hôi.
Màn sương mù này cũng quá kỳ lạ.
Sau khi ba người chúng tôi đột nhập, bằng cách nào đó chúng tôi đã tách ra.
Trước khi tách ra vẫn không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Hai người họ rốt cuộc…
Chạy đâu mất rồi?
Tôi sợ hai người họ xảy ra chuyện, trong lòng niệm kinh Phật, để Phật quang trên người có thể soi chiếu một góc nhỏ nào đó.
Dựa vào chút ánh sáng này, tôi vô hình tìm kiếm tung tích của cả hai.
Đợi khi tôi tìm thấy nơi phát ra tiếng gọi của Lưu Vũ Năng, nhưng lại không thấy người, dưới đất chỉ có một vũng máu.
Khám nghiệm hiện trường, quả thật là một bản năng của pháp y.
Tôi cúi người tiếp xúc vết máu, nó vẫn còn ướt, nghĩ chắc là rơi xuống không lâu.
Vũng máu này có lẽ không phải của ai khác, mà là máu của Lưu Vũ Năng lúc nãy đang đứng ở đây.
Tôi nhìn khắp bốn phía và hét to: “Lưu Vũ Năng, anh có đây không? Có phải bị thương rồi không? Nếu nghe tôi nói thì đáp lại một tiếng có được không?”
Tiếng hét trogn màn sương trắng xoá cơ bản không nhận được lời hồi âm nào.
Từ nhóm nhỏ ba người lúc nãy, bỗng dưng chỉ còn lại mình tôi.
Trong lòng tôi cảm thấy vừa cô đơn vừa lo sợ.
Tôi đành ngây ngốc vừa gọi tên của hai người họ, vừa tiếp tục đi về phía trước.
Nếu lên tiếng nói chuyện, Phật quan trên người sẽ biến mất.
Tôi đành hét vài câu, niệm vài câu kinh Phật, hy vọng họ có thể nghe thấy tiếng tôi đang gọi họ.
Khu vực có sương trắng xoá quá rộng, không có bất kỳ phương hướng, tôi giống như tên ngốc mò đường vậy.
Lúc nãy vừa chạy thoát khỏi thôn Huyền Đăng, tôi đã hao tốn sức lực.
Bây giờ trong sương trắng xoá lại chạy một khoảng cách vô định như vậy, cảm giác thể lực cũng cạn kiệt.
Đột nhiên tôi cảm thấy bản thân giống như một mình vật lộn trong biển lớn.
Tuy biết bơi nhưng lại không tìm được hướng đất liền, cứ thấy sống mà như bị dìm chết trong nước vậy.
Tôi nghỉ ngơi một lúc, trong đầu bỗng dưng loé lên một tia sáng, tôi chợt nhớ tới Bắc Đẩu Huyền Ngư.
Tên của Bắc Đẩu Huyền Ngư lấy từ Bắc Đẩu Thất Tinh.
7 ngôi sao như chiếc thìa hướng về phương Bắc.
Bắc Đẩu Huyền Ngư này nghe nói là được đặt ở dưới nước, có thể giống như cá dẫn đường, có thể tự động bơi về phía Nam, vì nó trong cơ thể của tôi nên không cần phải đặt nó vào nước nhiều lần để phán đoán.
Tôi chỉ cần hoà vào làm một với Bắc Đẩu Huyền Ngư, trực tiếp phán đoán phương hướng là được.
Sau khi dùng Bắc Đẩu Huyền Ngư tìm phương hướng, tôi định dùng cách ngu ngốc nhất, chính là trực tiếp đi về hướng đó.
Như vậy tránh phải đi vòng, hoặc khả năng quay lại chỗ cũ có thể thoát khỏi màn sương dày đặc.
Nhưng Phật giáo và Đạo giáo không tương hợp, tôi dùng Bắc Đẩu Huyền Ngư, thì không thể niệm kinh Phật.
Nếu không Bắc Đẩu Huyền Ngư sẽ tự động bài xích trong cơ thể tôi.
Giữa hai thứ, nhất định phải bỏ một, tôi quyết đoán lựa chọn Bắc Đẩu Huyền Ngư chỉ phương hướng.
Tôi hoàn toàn mất phương hướng trong màn sương mù trắng xoá, đành đi theo hướng Nam Bắc Đẩu Huyền Ngư chỉ dẫn, vừa đi vừa tiếp tục gọi tên của Nam Cung Trường Mặc.
Phía sau đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới, là một giọng của trong trẻo của chàng trai trẻ mặc áo trắng: “Cô gái, cô tìm đường ra hả? Tại hạ là người ở một ngôi làng gần đây, từ nhỏ đã quen với môi trường ở đây.
Chi bằng để tại hạ đưa cô thoát ra khỏi màn sương trắng.
Nếu không, với thực lực của một mình cô, e là sẽ không thoát ra được…”
Người này lại xem như lần đầu gặp tôi vậy!
Lẽ nào anh ta quên, lúc đầu là anh ta nhất quyết cõng tôi tới thôn Huyền Đăng để làm con dâu của em trai cẩu hoàng đế của anh ta.
Tên này hoá thành tro thì tôi cũng nhận ra.
“Anh… giả bộ gì đây.
Anh tưởng thời gian trôi qua nửa tháng, tôi trở nên không quen biết anh sao? Màn sương này là do anh tạo đúng không? Mau trả bạn lại cho tôi!” Tôi tức như muốn xịt khói, Thiên Lôi Địa Hỏa Giáp Trụ Phù trong tay đã vẽ xong, lúc đánh ra mới cảm thấy cơ thể trở nên không còn chút sức lực.
Lúc nãy dùng hoả phù nên bây giờ vẫn chưa hồi phục.
Nguyên tắc của bùa chưởng tâm là Bắc Đẩu Huyền Ngư ở dưới lòng bàn tay, lợi dụng máu để bùa chú, chỉ cần tạo bùa chú, tránh phải cắn ngón tay của mình, vẽ một biểu tượng trên lòng bàn tay, thậm chí điều này rất tốn máu.
Trước mắt, khắp người đều cảm giác thiếu máu.
Bị hạ đường huyết, cảm giác choáng váng trong đầu cứ lởn vởn quanh tôi, những đốm màu sặc sỡ thậm chí còn xuất hiện trước mắt tôi, bên tai cũng xuất hiện hiện tượng ù tai nhẹ.
Nhưng cuối cùng sự phòng ngự của áo giáp chú xuất hiện xung quanh tôi.
Tuy tôi biết bây giờ dùng bùa chưởng tâm sẽ tốn sức, nhưng vẫn phải liều mình thử vẻ chú Tam Thanh Phá Nha trong lòng bàn tay.
Bóng dáng của chàng trai trẻ mặc áo trắng trong màn sương vẫn hiện lên đó, sau đó ngày càng tới gần, giống như đứng trước mắt tôi.
Nhưng màn sương quá lớn, cộng thêm tôi bị thiếu máu nên hơi không tập trung, không cách nào xác định chính xác vị trí của anh ta.
Tôi không đoán chính xác vị trí của anh ta nên đành chờ anh ta lên tiếng trước.
Chỉ nghe chàng trai trẻ nói: “Cô gái, thì ra là cô à! Lần trước tạm biệt ở thôn Huyền Đăng, không ngờ lại gặp được cô ở đây, đúng là có duyên.
Không biết có thể mời cô tới thôn một chuyến được không?
Trong lòng nghĩ tới chú của anh ta, tôi còn không biết đức hạnh của anh ư, còn cho thấy đạo đức giả như vậy ư.
Trong đầu suy nghĩ vậy thì chắc là đã nắm chắc vị trí của anh ta, chú Tam Thanh Phá Nha trong tay trực tiếp đánh thẳng vào đầu tên này.
Giữa họ có một lớp sương mù dày đặc, tuy tôi không thể nhìn thấy tình hình cụ thể sau khi anh ta bị trúng chiêu, nhưng tôi thấy một chùm khói hình như bốc ra từ đầu anh ta qua làn sương mù lơ lửng.
Tên này chắc cũng bị chú Tam Thanh Phá Nha đánh cho xịt khói rồi.
“Người chanh chua như cô đúng là không biết tốt xấu.
Tôi muốn đưa cô tới nhà làm khách, cô lại đánh tôi.” Chàng trai trẻ kia tức giận, ống tay áo rộng bay phấp phới.
Dĩ nhiên tôi muốn trốn nhưng không ngờ chàng trai trẻ