Lăng Vũ Dương nheo mắt lại, nhìn thoáng qua trên mặt đất.
Máu trên đất, như thể là chảy ra từ chân của Bạch Họa Chí đang thấm dần về phía chúng tôi, giống như một vòng tròn vây lại trên đầu cẩu sát.
Đây là thứ gì vậy?
“Đứng yên, đừng có di chuyển.Phía trước anh là Thái Ất Tam Hào Lao do Thái Bạch đại nhân đặt, một khi xuống đó anh sẽ bị giam trong nhà tù Thất Bộ.
Nam Cung Trường Mặc hét lên một tiếng chói tai, một chưởng đặt bàn tay phía sau lưng Bạch Họa Chí.
Tam Hào ở đây ám chỉ “Tam Hào quái”, tức là bát kinh quái.
Mặc dù tôi không biết bát kinh quái nói về cái gì, nhưng nó có quan hệ với nguyên lý cấu thành nên nhà ngục này.
Con người dù cho thuộc nhóm nào thì trước hết vẫn nên học kiến thức chuyên môn đầu tiên.
Còn không thì sẽ giống như Âm Dương sư, ngay cả bản kinh dịch cũng chưa đọc hết, khi đi ra ngoài gặp bất cứ cái gì cũng bôi đen mắt, toàn bộ đều là dựa vào may mắn.
Mà con người tôi không hề may mắn, mà chỉ có xui xẻo là chất đầy một đống.
Hơn nữa…
Không hổ là Bạch Họa Chí quyết định ra tay trước, anh ta hi vọng sau khi ra tay, cả bọn sẽ đi vào ngục giam bảy bước, sau đó chúng tôi sẽ bị mắc kẹt trong ngục!
Bạch Họa Chí không ngồi hề ngồi không, sau khi Nam Cung Trường Mặc đánh anh ta một chưởng, anh ta quay đầu lại và đâm ngọc tiêu vào ngực Nam Cung Trường Mặc.
Ngọc tiêu trông giống như ngọc bích, khi nó đâm vào trong cơ thể một người, giống như một thanh kiếm sắc bén, giống như xuyên qua toàn bộ cơ thể Nam Cung Trường Mặc.
Máu từ vết thương ngay lập tức phun ra, nhuộm đỏ quần áo trên người Nam Cung Trường Mặc.
Tôi đã nghĩ rằng Nam Cung Trường Mặc đang làm bừa, nhưng anh ta đang chờ đợi một cơ hội, có vẻ như tôi đã đổ lỗi cho anh ta.
Tôi biết rõ rằng mình sẽ bị giam trong nhà tù Thất Bộ, dù vậy tôi vẫn chạy đến và ôm Nam Cung Trường Mặc đang đổ ngược về phía sau trong cơn mưa.
“Nam Cung, anh đúng là… ngu ngốc mà…”
Dưới cơn mưa lạnh giá, Nam Cung Trường Mặc thân hình như cây sậy đung đưa trong gió, mềm mại và lạnh như băng.
Máu trong ngực anh bị nước mưa làm loãng ra giống như một bông hoa màu nhạt nở rộ trên bộ quần áo xám.
Tôi ôm chặt lấy anh ta, cố gắng nắm lấy bàn tay lạnh giá của cậu.
Tuy nhiên, tôi nhận thấy các ngón tay của hai bàn tay vẫn linh hoạt nhanh chóng bấm đốt ngón tay cái qua bốn ngón còn lại.
Kiểu phép tính này trước đây rất phổ biến, đó là so sánh đốt ngón tay với cung hoàng đạo để tính toán.
Thuật Âm Dương phần lớn được tính theo ngũ hành bát quái, nếu không tính nhẩm bằng tay thì không thể tính được.
Mọi người có thể sử dụng phương pháp này để tính toán số phận của những gì bạn muốn biết.
Bởi vậy mới có câu nói ví von là bấm.
Bấm ngón tay là các đốt trên ngón tay tượng trưng cho cách cung hoàng đạo.
Nhưng tất cả những thứ này đều đòi hỏi một bộ não tỉnh táo để có thể tính được, cho dù bộ não của tôi có biết tính toán như thế nào, cũng không thể nào giống Nam Cung Trường Mặc, vào lúc nguy hiểm như thế này vẫn có thể bình tĩnh mà bấm.
Anh ta dường như đã đến điểm quan trọng, máu từ từ chảy ra khóe miệng, nhưng anh ta vẫn cúi thấp lông mày, không nói một lời nào.
Tôi vòng tay ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của anh ta, mặc dù tôi không biết tên nhóc thối này định làm gì, nhưng tôi cũng biết rằng đây là thời khắc quan trọng mà mình không nên quấy rầy cậu ấy.
“Bạch Họa Chí, anh đây là muốn đi tìm cái chết!” Lăng Vũ Dương trong nháy mắt bị chọc tức, phi tiêu từ trong tay áo anh bay ra.
Con dao nhanh như chớp, nó đâm thẳng vào cổ họng Bạch Họa Chí.
Máu ở cổ Bạch Họa Chí như suối, không kịp lên tiếng, anh ta ngửa đầu ngã xuống đất.
“Là phân thân sao?”
Tôi liếc mắt nhìn Bạch Họa Chí đột nhiên chết trên mặt đất, có chút kinh ngạc anh ta lại có thể chết dễ dàng như vậy sao.
Lăng Vũ Dương nghĩ đến phân thân của anh ta ở trong đám Quỷ sương đó cũng chết dễ dàng như vậy.
Đây chắc chắn là phân thân, nó là một cái bẫy để dụ cả bọn đi xuống.
Bạch Họa Chí dùng phân thân để ép Lăng Vũ Dương ra tay, khiến Lăng Vũ Dương đi trước bảy bước, và do sau đó bị mắc kẹt trong Thái Ất Tam Hào Lao.
Thái Bạch đại nhân sợ rằng Lăng Vũ Dương bị giam quá lâu trong nhà tù, để bọn họ đến Quỷ Vực để giúp đỡ.
Không ngờ, khi bọn họ đến, nhà tù Thái Ất Tam Hào này đã được sử dụng.
Khi tôi vừa bước ra đỡ Nam Cung Trường Mặc, bước chân của tôi đã rất loạn, có thể đã đi được hơn chục bước.
Có lẽ, tôi đã bị mắc kẹt từ lâu.
Tôi cúi gằm xuống, vài vết máu kéo dài trên mặt đất thấm đẫm máu, nhương theo đó quấn lấy chân anh.
Những vết máu đỏ ngầu trông mong manh và biến mất chỉ với một cái chạm nhẹ.
Hơn nữa, những vết máu này cũng dần trở nên nhiều hơn tiến đến chân Nam Cung Trường Mặc.
Nó cho thấy rằng cậu ấy đã bị Bạch Họa Chí này giam cầm từ rất lâu trước đây, và anh ta không muốn trả Nam Cung Trường Mặc lại cho cả bọn mà giữ lại làm con tin.
Nam Cung Trường Mặc ở bên ngoài không thể nhìn ra, nhưng anh ta bị giam trong nhà tù này, nơi anh ta chỉ có thể vào chứ không thể đi ra.
Nhưng mà tôi không dám hành động hấp tấp, tôi đã vẽ trong lòng bàn tay của mình bùa chú Tam Thanh Phá Tà, thử nó trên dải tơ đỏ trên chân mình.
Nếu có thể, sẽ cứu được Nam Cung Trường Mặc ra khỏi nhà tù Thất Bộ.
Kết quả là, ngay sau khi bùa chú Tam Thanh Phá Tà được đưa ra, thứ giống như dải tơ đỏ không hề dao động chút nào, nó tiến đến các bộ phận trên cơ thể tôi như mạch máu.
bùa chú Tam Thanh Phá Tà vốn là một đòn đánh tầm xa, đánh xuống mặt đất thấm đẫm máu, hiện ra một vùng cháy đen như than.
Khi mưa rơi, mảnh lụa đen cháy sém trên mặt đất, như thể từ từ rửa sạch đến xương.
Những bộ xương trắng đó thực sự ngày càng được rửa sạch, có xương bàn tay, xương sọ và xương sườn.
Tôi dần dần cảm thấy rằng mình đang đứng trên một ngọn núi xương, và chỉ có một lớp đất mỏng dính máu đang che giấu đi đống xương đó.
Mưa một lúc đất đã được gột sạch.
Tôi cảm thấy da đầu tê dại, dưới sự sợ hãi, tôi có chút choáng ngợp nhìn Lăng Vũ Dương không chớp mắt.
Làm sao bây giờ?
Tôi đang bị mắc kẹt trong tù, nó có liên quan đến Lăng Vũ Dương ở bên ngoài?
May mắn thay, anh cũng không phải là người bốc đồng, mặc dù tôi biết mình đã đi quá bảy bước và đã bị mắc kẹt trong nhà tù, nhưng anh sẽ không dễ dàng bước đến đây để mà mắc bẫy của anh ta.
Nếu anh mà làm bừa thì cả ba người bọn họ sẽ xong đời.
Lăng Vũ Dương lặng lẽ đứng dưới mưa, đặt ngón tay lên môi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa:
“Cô nhóc này, sao lại bốc đồng như vậy? Bạch Họa Chí là đang cố ý dụ chúng ta xuống, anh ta muốn lợi dụng