Mẹ ơi!
Anh ấy lại còn trách tôi nữa chứ, vừa rồi anh ấy còn tỏ ra muốn dồn Nam Cung Trường Mặc đến chỗ chết.
Đấy đã là lúc liên quan đến chuyện sống chết rồi, tôi làm sao mà còn thời gian nói cho anh ấy chuyện này nữa chứ!
Thế thì lại chẳng tỏ ra là tôi không biết phân biệt việc nặng nhẹ à?
“Em thật sự là không sao đâu…” Tôi phát hiện ra mỗi lần tôi muốn già mồm đếm đến hậu quả là, sự việc luôn đi ngược lại với tình huống mà tôi giãi bày.
Vừa rồi tôi còn không hề cảm thấy cảm giác đau đớn ở dưới lòng bàn chân, bây giờ thì lại có cảm giác đau đến thấu xương.
Điều này nói lên là, cái cơ địa xúi quẩy của tôi sẽ đi với tôi tới cùng, cho đến khi tôi có thể trả hết nợ hơn một nghìn mạng sống ấy mới thôi.
Theo như luật nhân quả thiện ác của đạo Phật mà nói thì, tôi chỉ có thông qua không ngừng làm việc tốt, kết thiện duyên thì mới có thể rửa sạch cái vận đen đủi này.
Còn về làm thế nào mới được gọi là kết thiện duyên thì mỗi người sẽ có cách nhìn của riêng mình.
Tôi chỉ cần cảm thấy việc đó phù hợp với lương tâm của mình thì đều được tình, kể cả đó chỉ là việc ngày hôm đó tôi đem cái hộp sắt đó từ trong đồn cảnh sát ra ngoài, đối với chuyện này có lẽ cũng có tác dụng.
Tuy là lòng bàn chân rất đau, nhưng mà tôi vẫn nghiến răng chịu đựng.
Nghĩ thầm trong lòng, máu trên vết thương đã bị nước mưa rửa gần sạch rồi, Lăng Vũ Dương chỉ nhìn thấy trên giày có vết rách, chắc là sẽ không để ý gì đến vết thương trên chân tôi đâu.
“Có hay không có, cởi giày với tất ra thì mới biết được!” Nam Cung Trường Mặc bổ xung một câu, thành công thêm cho tôi một dao.
Khiến tôi tức đến mức trợn ngược mắt nhìn cậu ta, tôi không muốn bởi vì vết thương trên chân mình mà khiến tất cả mọi người đều làm ầm lên.
Hơn nữa lúc bị đâm vào, cũng không cảm thấy có chuyện gì.
Tôi nghe thấy Nam Cung Trường Mặc nói những lời này, trong lòng không khỏi muốn chặn họng cậu ta lại, mở miệng châm biếm: “Tôi… thương tích của tôi không vấn đề gì, nhưng mà còn cậu.
Cậu bây giờ không giống như quẻ bói nói, vẫn chưa chết, không biết là liệu có di chứng gì không nhỉ?”
Cậu ta cũng hiểu là tôi nói câu này là muốn chọc ngoáy cậu ta, bĩu môi: “Không có di chứng gì hết, Lăng Vũ Dương chẳng phải là nói rồi sao? Con người… có thể làm trái với số trời mà thay đổi vận mệnh, cũng… cũng cảm ơn anh ta đã cứu tôi.”
Thằng bé này nói lời cảm ơn, cảm thấy xấu hổ, mặt đã đỏ hết cả lên rồi.
Gương mặt nhợt nhạt có thêm chút sắc đỏ, khiến cậu ta trông có vẻ nhìn khỏe khoắn hơn một chút.
“Nam Cung Trường Mặc, mạng của cậu là do tôi cứu từ trong động quỷ lên, thế nên cậu không có tư cách chán sống tìm đến cái chết nữa.
Bởi vì bắt đầu từ giờ phút này, mạng của cậu là thuộc về Tô Mộng và tôi.” Từng câu chữ mà Lăng Vũ Dương nói ra đều lạnh lùng, tà dị, giống như một lưỡi dao sắc nhọn vậy, hơn nữa giọng điệu còn uy nghiêm, không cho phép làm trái lại.
Hình như đến nửa bước đường lùi cũng không hề chừa cho Nam Cung Trường Mặc.
Nam Cung Trường Mặc cau mày lại, nhìn tay tôi đang ôm lấy bàn chân, lại cũng không hề tỏ ra phản đối, chỉ là gương mặt thì cau có tỏ ra như ông cụ non vậy, “Mạng của tôi là do anh cứu, anh muốn nói gì thì tùy anh.”
“Vậy thì tốt, từ này trở đi, cậu cũng không được để ý đến Tô Mộng nữa.” Lăng Vũ Dương tiếp tục lạnh lùng nói.
Ai ngờ trong mắt của cái thằng nhóc chết tiệt này lại đột nhiên bùng cháy lên vẻ quật cường, đồng thời tỏ ra không hề tự ti cũng không kiêu ngạo, lạnh lùng nói: “Không được.”
“Cậu nói cái gì?” Lăng Vũ Dương nhướng lông mày lên, dễ nhận thấy là anh đã có chút tức giận, ánh mắt lạnh đến nỗi như có thể phóng ra dùi bằng băng vậy.
Khắp người anh như có như không một sức uy hiếp khiến người khác cảm thấy như bị áp bức đến không thở nổi.
Tuổi của Nam Cung Trường Mặc vẫn còn quá trẻ, cậu ta ít nhiều cũng có chút sợ hãi trước khí thế như thế, nhưng vẫn không chịu khuất phục, cắn môi nói, “Tôi thích Tô Mộng là việc của tôi, nếu như anh tin tưởng vào bản thân mình, thì sao lại phải lo chuyện bao đồng, can thiệp vào suy nghĩ trong lòng tôi làm gì?”
“Nói hay lắm, tôi không có quyền can thiệp vào ý nghĩ nội tâm cảu người khác.
Cô bé con, hôn anh đi.” Lăng Vũ Dương hình như là ăn phải dấm chua, cố tình trả thù Nam Cung Trường Mặc, trong lúc như thế này lại muốn tôi hôn anh ấy.
Tôi nhìn thấy hai người như hai đứa trẻ con đang chọc tức nhau cảm thấy vô cùng ngán ngẩm.
Nhưng lại không thể làm gì được trước sự bá đạo của Lăng Vũ Dương, chỉ còn cách nhón chân lên hôn vào má của Lăng Vũ Dương, “Thế này đã được chưa?”
“Hôn lên môi anh.” Anh ấy lại ra lệnh thêm một lần nữa.
Lấn này mặt tôi đã đỏ ửng như áng mây chiều tà bên chân trời, tôi cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng nhìn thấy ánh mắt vẫn không chịu khuất phục của Nam Cung Trường Mặc kia.
Tôi cảm thấy vẫn không nên để cho cậu ta có hy vọng nào hết, tôi cũng không thích trẻ ranh, càng không có hứng thú đối với trai trẻ nhỏ hơn tôi.
Tôi nghiến răng, nhắm mắt lại rồi hôn lên môi của Lăng Vũ Dương.
Trong mưa, đôi môi của anh ấy đã trở nên lạnh giá, khi hôn lại tôi, anh ấy tiến tới theo từng bước, từ nông đến sâu.
Tôi vốn chỉ là muốn hôn khẽ anh như chuồn chuồn đạp nước, không ngờ lại bị anh ấy quấn lấy, đến bản thân tôi cũng không cách nào rời ra được.
Anh ấy chỉ là đang nổi cáu với Nam Cung Trường Mặc, cố tình muốn chọc tức cái thằng ranh thúi đó thôi.
Lăng Vũ Dương ôm lấy thắt lưng tôi, hôn lên môi tôi hết lần này đến lần khác, khiến cho tôi suýt chút nữa là mềm nhũn trong vòng tay của anh.
Tôi bước lùi lại nửa bước thì bỗng cảm thấy có cảm giác đau đớn ở dưới lòng bàn chân truyền đến, đau đến mức không cách nào chịu đựng được nữa, trên trán cũng đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
May là bị nước mưa cuốn trôi đi, Lăng Vũ Dương chỉ nhìn thấy sắc mặt của tôi có vẻ không được tốt lắm, “Sắc mặt sao lại xấu như thế này, lẽ nào là do vết thương ở dưới chân lên cơn đau rồi…”
“Em…” Tôi kỳ thực là muốn giấu, nhưng mà nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị của Lăng Vũ Dương thì tim liền ngừng đập mất nửa nhịp, làm sao dám nói dối nữa, “Vâng…có hơi đau một tí, nhưng mà… chắc là không nghiêm trọng đâu.”
Lăng Vũ Dương hình như không muốn nghe tôi giải thích gì nhiều, lạnh lùng bế ngang eo tôi, đi thẳng đến một căn nhà nhỏ ở gần nhất.
Trong căn nhà nhỏ này nồng nặc mùi thối rữa của xác chết, lại còn có một mùi ẩm mốc, đến mùi của bụi bẩn cũng rất đậm.
Nhưng mà đến lúc này thì đây đã là rất tốt rồi, căn nhà này là nơi ở của quỷ, so với căn phòng mà Lưu Vũ Năng bị lột da, khắp phòng đầy mùi máu tanh tưởi thì căn nhà nhỏ này đã là tốt lắm rồi.
Lăng Vũ Dương đặt tôi lên một cái ghế gỗ âm, cởi giày trên chân của tôi ra.
Trên chân tôi đi kỳ thực không phải là loại giày bình thường, mà là loại dép lê lông xù có thể bọc lấy cả bàn chân.
Loại dép này thì có đế rất dày, lớp lông xù bọc lấy cả bàn chân, lúc đi rất dễ chịu.
Đôi dép này là trong thời kỳ để tang, Mai Hồng đã chuẩn bị cho tôi.
Phía trên đó không có hoa văn họa tiết gì,