Lúc Đào Tử quay lại mang theo hai chiếc dù, cậu ta đã thu hồi lại ánh mắt sâu thẳm đó, như thể người có khuôn mặt đỏ bừng vừa rồi không phải là cậu ta.
Khoác lác thế này, sao không cảm thấy suy nghĩ như một con bò được!
“Dù của chị nè.” Đào Tử đưa dù sang cho tôi.
Đôi giày trước đây của tôi đã bị rách tả tơi, quần áo cũng không phải nguyên một bộ.
Bây giờ trên người đang mặc lại bộ đồ của người xưa hay mặc, phía trên còn thêu hoa văn rất đẹp.
Một chiếc váy ngắn màu trắng trơn, áo choàng đen ở bên trên.
Dưới chân cũng là đôi giày thêu màu trắng, có kích thước phù hợp để mang vào chân.
Nhưng tôi không học giỏi môn lịch sự cho lắm, không thể nhìn ra được cụ thể là trang phục thời nào.
Đây là Quỷ Vực, mấy bóng đen đang đứng ngốc ở đây đều là âm hồn.
Âm hồn chết ở thời đại nào cũng có, quần áo và trang sức vô cùng phức tạp và kỳ quặc.
Bọn họ đã chuẩn bị cho tôi một bộ đồ cổ đại màu đen trắng, tuy nhiên cũng có nguyên do của nó.
Chỉ là bản thân tôi vẫn thích mang quần bò áo thun hơn, vì mang như thế khá là thoải mái.
Tôi tiện tay đứng trang điểm trước gương, cầm lấy một dải lụa màu trắng, cột tóc đuôi ngựa lên rồi đi ra ngoài.
Đào Tử và Nam Cung Trường Mặc đã cầm lấy dù, tôi thích sự yên tĩnh nên tự mình đi theo sau lưng bọn họ, vừa đúng lúc tôi không quen biết đường ở đây, cũng may có Đào Tử đi trước dẫn đường.
Bay lên trên đỉnh cao nhất, cùng hai bọn họ xuống núi, chắc chắn không thể nào kích động hơn khi nhảy khỏi vách núi này.
Thân hình bé nhỏ của Đào Tử bắt lấy tôi và Nam Cung Trường Mặc, nếu không cả hai có thể đã tan thành bụi phấn luôn rồi.
Chỉ có thể dọc theo con đường núi này mà đi, đường đi rất trơn trượt, trên người Nam Cung Trường Mặc gần như không còn gì cả.
Đi đường cũng không vững, toàn dựa vào Đào Tử mà cầm lấy ô, dìu dắt nhẹ nhàng tựa như nước.
Toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn của nó dính chặt Nam Cung Trường Mặc ở bên hông, cánh tay của Nam Cung Trường Mặc kẹp lại ngay ngực, vừa đi vừa nhẹ nhàng nói: “Chồng ơi, anh thật là đẹp trai, cực kỳ đẹp trai.
Anh là nam thần của em, từ trước đến giờ em chưa thấy ai đẹp trai hơn anh cả.
Chồng ơi… mũi của anh cao thật dấy… người ta có thể sờ thử mũi của anh không?”
“Được.” Nam Cung Trường Mặc không hề từ chối Đào Tử, đối với Đào Tử lại có một loại ấm áp khác.
Không từ chối, cũng không bài xích, nhưng cũng không hoàn toàn chấp nhận.
Đi được mấy bước đến cổng, Nam Cung Trường Mặc đột nhiên nói: “Nếu như em gặp người khác đẹp trai hơn tôi, thì có phải… có phải em sẽ rời xa tôi không?”
“Đẹp trai hơn anh…” Đào Tử gần như có chút suy tư, nó nắm lấy cánh tay Nam Cung Trường Mặc, không biết chán mà đơn thuần nói: “Nếu như còn đẹp trai hơn, đương nhiên càng tốt hơn, Đào Tử thích nhất mấy anh đẹp trai.”
Bóng lưng gầy gò của Nam Cung Trường Mặc bỗng nhiên run lên, dường như không khí xung quanh cậu ta trở nên lạnh lẽo hơn, bước chân cũng chậm lại: “Đào Tử, nếu như em vẫn thích anh đẹp trai khác vậy thì đừng đi theo tôi nữa mới phải.”
Ghen…
Ghen sao?
Tôi ở phía sau âm thầm lo lắng cho Đào Tử, sao nó có thể đứng trước mặt Nam Cung Trường Mặc mà nói thích người đàn ông đẹp trai khác chứ.
Nam Cung Trường Mặc vì lý do gia tộc, một mình cô độc, không có được cảm giác gì gọi là an toàn.
Nếu như Đào Tử không phải là độc nhất vô nhị, sợ rằng cậu ấy sẽ không chấp nhận Đào Tử.
Ai biết được Đào Tử đang nắm dù, bay đến trước mặt Nam Cung Trường Mặc, vòng qua sau ôm lấy gáy của Nam Cung Trường Mặc rồi cụng trán vào một cái rõ kêu.
Miệng nó nở một nụ cười, lộ cả răng nanh: “Chồng ơi, Đào Tử sẽ không thích anh đẹp trai khác… hi hi… chồng à, Đào Tử biết anh đang thích Đào Tử.
Đóng cho anh một con dấu, sau này Nam Cung Trường Mặc chỉ là của một mình em thôi.”
Đúng làm âm hồn bày mưu tính kế!
Tôi cảm thấy não mình không chạy theo kịp Đào Tử, thế mà nó lại tính kế để Nam Cung Trường Mặc ghen.
Đến ngay cả mình đứng bên cạnh quan sát mà cũng bị lừa, dù sao tôi cũng cảm thấy Đào Tử rất đơn thuần, không ngờ người ngốc lại là tôi.
Thấy Đào Tử nâng dù che mưa lên, hai tay bấu chặt lấy cổ Mặc Trường Mặc.
thích chí ngủ trong lòng ngực của Mặc Trường Mặc.
Biểu cảm trên mặt Nam Cung Trường Mặc tôi không thể nhìn thấy, nhưng chỉ thấy cậu ta nhẹ nhàng nắm lấy cán dù che mưa.
Dưới cơn mưa nặng hạt, cảnh tượng này thật là ấm áp.
Không hay không biết đi cùng hai người bọn họ xuống núi.
Đường xuống núi toàn là sỏi đá gập ghềnh.
Nếu như đi đế giày thấp một chút thì sẽ giống như đang mát xa mấy huyệt vị.
Nhưng ở đây lại là nơi của linh thể, đường đi lại giống như chả có gì.
Ngược lại bọn họ còn bay được, không chạm chân xuống đất.
Đường dễ đi hay không đối với bọn họ mà nói đều giống nhau.
Trong thôn Huyền Đăng vẫn tồn tại một số hồn mà, chỉ là lúc trước náo nhiệt hơn.
Lúc này dường như rất vắng vẻ, chỉ có vài ba bóng đen qua lại.
Quay trở lại lúc trước vị trí của Thái Ất Tam Hào Lao, là một cái hố rất sâu, khổng lồ.
Chỉ là không còn nhìn thấy bóng dáng của Bạch Họa Chí nữa, nhìn kỹ thì mới phát hiện ra, cơ thể của anh ra đã chỉ còn lại là một bộ xương trắng.
Chỉ có đầu lộ ra ngoài, cả linh thể dường như đều đã bị ép khô hết rồi, khuôn mặt gầy gò chỉ còn lại lớp da khô, chẳng khác gì một cái xác khô được móc lên từ sa mạc.
Hốc mắt sớm đã hõm sâu vào, bờ môi cũng đã thối rữa.
Một hàm răng trắng vàng có chút lẻ loi lộ ra một nửa phía trên, thỉnh thoảng có còn dòi bò ra từ khoang miệng lúc nào không hay.
Thấy Bạch Họa Chí có kết cục như ngày hôm nay, thật sự trong lòng tôi không thể nói thành lời.
Không phải là đồng cảm mà có chút khó chịu.
Nhìn bộ xương mệt mỏi nằm dưới đất, tôi đoán có lẽ Bạch Họa Chí đã ở đây rất lâu.
Chất dinh dưỡng trong cơ thể từ nhà tù bước ra gần như đã bị hút khô, từ từ có lẽ cũng sẽ biến thành một bộ xương trắng.
Nghĩ lại trước đây có lẽ có rất nhiều linh thể như Bạch Họa Chí, đều chết dưới tay của Thái Ất Tam Hào Lao.
Lúc trước ở Quỷ Vực có tranh dấu, có lẽ cũng vô cùng nghiêm trọng.
Cho dù là dương gian hay âm phủ, đều có tranh đấu và thương vong để giành lấy cái lợi ích.
.
truyện đam mỹ
Cái gọi là công thành vạn cốt khô, đại khái chính là cảnh tưởng giống như trước mắt.
Nghĩ đi nghĩ lại Thái Bạch đại nhân năm đó tính toán là một người có dã tâm làm rung chuyển