Ông cụ hình như đối với những loại bùa chú vô bổ không có khả năng chém yêu diệt ma đều tỏ ra chán ghét, không hề hài lòng nói: “Đây là thời cổ đại, các mưu sĩ tham gia đưa cho các công tử ăn chơi nhà giàu lá bùa chú đặc biệt để đi vào trường thi Thu, thực tế là có tác dụng để gian lận thi cử, rời khỏi lá bùa này, nhưng công tử ăn chơi nhà giàu ấy cũng chỉ là đồ bị thịt mà thôi.”
Nghe những lời này tôi liền im lặng không nói gì nữa.
Lên đến đại học tôi không muốn sống tạm bợ, tôi thật sự muốn học vững kiến thức chuyên ngành.
Sau này trở thành một pháp y ưu tú, chứ không phải là một bị thịt chỉ có mỗi thành tích và học vị.
Hôm nay sau khi về đến nhà thì tôi sẽ ngoan ngoãn học lại nội dung trên sách giáo khoa thôi.
“Trường thi Thu là cái gì ạ?” Tống Tâm hoàn toàn không hiểu gì, hỏi ra một câu hỏi có vẻ ngu xuẩn, khiến sắc mặt ông cụ tối sầm lại.
Tôi vội vàng kéo tay áo của Tống Tâm, nói khẽ như từ khẽ răng lọt ra: “Đây là một vòng thi cử của thời phong kiến ngày xưa,vì được tổ chức vào mùa thu nên mới gọi là trường thi mùa Thu.”
“Ồ, như vậy à, thi cử thời cổ đại, chẳng phải là thi học thuộc lòng viết văn chương sao?” Tống Tấm có vẻ gian xảo nhìn tôi chớp chớp mắt, sau đó lại tỏ ra ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay ông cụ, nói: “Ông nội, lá bùa chú này có phải là có thế khiến cho mấy công tử nhà giàu ăn chơi đó có thể học thuộc lòng cả quyển sách không vậy?”
“Ừ.” Ông cụ chỉ thờ ơ “ừ” một tiếng.
Ông nằm trên cái ghế sofa mềm mại ở thư phòng, miệng ngâm nga khúc nhạc trong Côn kịch, vừa ngâm nga vừa nói chuyện với chúng tôi, “Việc vẽ bùa, chú trọng nhất là… Ừm? Đấy là phải tự mình luyện tập.
Ngày mai… ngày mai là mười lăm rồi, nếu như ở nhà làm lễ thì có thể không cần đến.
Nếu như có thời gian đến đây, ta sẽ giảng cho con nghe những chuyện ta đã trải qua trước đây khi ta còn làm Âm Dương sư.”
Tống Tâm nghe ông cụ trả lời như vậy, hình như là rất hài lòng, đắc ý cười rất tươi.
Tôi cảm thấy vẻ mặt của Tống Tâm có cảm giác như gian kế đã thành công vậy, cô ấy cầm lấy quyển sách photo các loại bùa chú ấy nhét vào trong lòng tôi, lại còn tự mình cầm cái bát chu sa ở trên bàn đi nữa.
Một tay còn lại của cô ấy ra sức đẩy tôi, nói nhỏ: “Mau lên… mau lên…”
“Đi đâu chứ?” Tôi quay đầu lại hỏi cô ấy.
Cô ấy nói: “Đi đến nhà cậu, mau lên nào…”
Tôi nghĩ vẫn còn chưa chào ông cụ mà, giờ đã vội vàng đi như thế, hình như có vẻ không được lễ phép cho lắm.
Nhưng mà tôi vẫn lựa chọn nghe theo lời của Tống Tâm, dáng vẻ của ông cụ hình như cũng đã ngủ mất rồi.
Tống Tâm muốn tôi và cô ấy cùng đi đến nhà tôi, nói không chừng là vì có chuyện quan trọng cần thương lượng với tôi.
Đừng nhìn ông cụ ngủ lơ mơ như thế, hình như còn đang ngáy rồi, tiếng ngáy cũng không nhỏ, còn nghe như huýt sáo ấy, nhưng mà vẫn mở miệng hỏi chúng tôi: “Ý? Hai đứa chúng mày định đi đâu đấy?”
“Ông nội, đến giờ ăn cơm rồi.
Về muộn thì người nhà cậu ấy sẽ đến giục mất.
Cháu… cháu đưa Mộng Mộng về nhà, sẽ quay về rất nhanh thôi.” Tống Tâm rụt cổ lại, thè thè lưỡi.
Ông cụ cũng không nghi ngờ gì, chỉ dặn dò một câu: “Cũng được, về sớm một tí đấy…”
Hai đứa chúng tôi như là đi ăn trộm về vậy, từ nhà họ Tống đi ra đã rất nhẹ tay nhón chân, đến mở cửa cũng không dám mở lớn tiếng.
Ra khỏi cửa, hai đứa chúng tôi mới vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu lấm la lấm lét như vậy là muốn làm gì vậy, Tống Tâm, lại còn trộm cả chu sa mang ra nữa.” Tôi nhìn cái bát chu sa trong tay Tống Tâm, cứ cảm thấy cái cô nàng này đang có âm mưu gì đó.
Cô nàng cứ như thế nhìn tôi cười đắc ý, đưa tay véo thịt trên cánh tay tôi, “Đồ ngốc, cái chu sa này là do cậu điều phối ra, thế thì chính là của cậu rồi, sao có thể nói là trộm được?”
“Xí, những nguyên liệu đó là lấy từ nhà cậu mà.” Tôi lập tức phản bác cô ấy.
Cô ấy xách thịt trên cánh tay đi về phía trước, phỉ nhổ tôi một câu, “Bậy, bà đây lại chẳng phải là vì cậu.
cậu có biết vừa rồi cậu nhìn thấy là lá bùa chú gì không hả?”
“Bùa chú gì chứ?” Tôi thì vẫn như đứa ngốc vậy, tất cả vấn đề đều bị Tống Tâm dắt mũi đưa đi.
Cô ấy đi bên cạnh tôi, thì thầm nói vào tai, “Có thể khiến cậu thì qua kỳ thi này… bùa chú… tác dung của chú Duệ Não Linh Minh, không phải là đã nghe ông cụ nói rồi sao? Tô Bồn Cầu, cậu không phải là muốn ở lại lớp đấy chứ?”
“Nhưng mà mình