Tống Tâm cũng không phải kẻ ngốc, cô ấy đứng xa chợt nghe thấy, ồn ào hỏi: “Ông nội, ông bất công.
Tại sao chuyện bên trong phái âm đều có thể nói với Tô Mộng, lại không thể nói cho cháu biết?”
“Vừa rồi ông có nói chuyện bên trong phái âm sao?” Ông bị Tống Tâm ôm lấy thân thể, lay động sắp không thở nổi vẫn cố bịa chuyện: “Tô Mộng, vừa rồi ông không nói với con chuyện này nhỉ?”
Tôi cũng không muốn nói dối với bạn thân nhất, vì thế tôi ngậm miệng coi như không biết.
Ai biết tai của Tống Tâm lại thính thế, cô ấy nói thẳng: “Ông đổ lên người Tô Mộng làm gì, cậu ấy là đệ tử của ông đương nhiên nghe lời ông.
Đừng cho là cháu không nghe thấy, vừa rồi ông nói về long hỏa lưu ly đỉnh thời Bắc Tống, thấy cháu vào lại biến thành nói chuyện da mỹ nhân.”
Kỳ thật vừa rồi ông nội nói đến lịch sử phái âm, tuy tôi nghe thấy mới mẻ, nhưng cũng không cảm thấy có cái gì không nên để Tống Tâm biết.
Không biết vì sao, ông nội lại muốn giả ngu với Tống Tâm.
Về phần long hỏa lưu ly đỉnh thì không phải đồ vật hiếm lạ gì, đồ vật kia có rất nhiều ở trong video.
“Tống Tâm, cháu không phải đệ tử phái âm, rất nhiều chuyện cháu không nên biết.
Tốt nhất cháu đừng hỏi loạn, dù cháu muốn biết, ông nội cũng sẽ không nói cho cháu.
Quy củ của tổ truyền là như vậy…” Ông nội thấy trước mặt không lay chuyển được Tống Tâm, nên chỉ có thể áp dụng thái độ ép buộc từ chối Tống Tâm.
Bộ dạng của Tống Tâm giống như là còn cảm thấy rất hứng thú, nhưng cô ấy chỉ có thể uấn giận buông lỏng ra cánh tay ông lão: “Được rồi.
Ông nội, cháu không hỏi nữa.
Cho dù cháu không phải truyền nhân của phái âm, thì cháu vẫn là con cháu nhà họ Tống, tại sao không thể nói cho cháu biết đâu?”
Ông nội Tống Tâm rất cứng rắn: “Quy củ chính là quy củ!”
Tôi nghĩ không ra bây giờ đã là thế kỷ 21, trưởng bối sáng suốt như ông nội Tống Tâm lại không đồng ý cho Tống Tâm tiếp xúc với chuyện liên quan đến phái âm.
Lúc nói chuyện với tôi, ông nội còn cố ý đề phòng Tống Tâm.
Sau khi đuổi Tống Tâm, ông nội mới nói lịch sử phái âm với tôi.
Bởi vì Tống Tâm trở về, nên ông nội còn cố ý ngưng hẳn đoạn lịch sử đang nói.
Tuy rằng Tống Tâm tức giận, nhưng dù sao cô ấy cũng là con cháu, nào dám thật sự ép ông nội nói chuyện trong phái âm.
Cô ấy chỉ có thể tức giận đến mặt đỏ bừng, tức giận nghe ông nội kể chuyện xưa.
Chuyện xưa về da mỹ nhân, nghe cũng quá máu me, và cũng rất chân thật.
Tống Tâm và tôi vừa nghe xong, mà lòng cảm thấy nặng trĩu.
Đó là một lần mà ông nội Tống Tâm đã cố gắng hết sức để phá sự thông đồng của người và quỷ cấu kết mua bán dân cư, nếu không phải lúc còn trẻ ông nội có bản lĩnh rất cao siêu, thì đã không thể bắt được tổ chức giết người lấy mạng, và nô dịch để âm hồn làm việc.
Vì vậy, tuổi trẻ của ông nội đã ở cục cảnh sát vài năm.
Nhưng do năng lực của ông nội đặc thù, cho nên không công bố ra ngoài về năng lực phá án đặc thù này.
Sau đó, bị người ta truyền ra ngoài, bị lãnh đạo bên trên biết, nên ông nội cũng chỉ có thể tự nhận lỗi và từ chức.
Sau đó, bên Nam Công đã xảy ra một vụ án lớn giống trước, người trong cục thật sự là không phá được án này nên mới đi nhờ ông nội, ông nội rời khỏi núi, dùng thuật bói toán Tú Nhãn Nhi.
Ngay từ đầu không được xem trọng, nhưng sau đó bị ông nội thu phục.
Sau khi ông nội thu phục xong, người ta lại mong ông nội trở về, tính tình ông nội quật cường nên không chịu trở về.
Cho nên, cuối cùng ông nội mới trở thành Âm Dương sư.
Chuyện trước kia ông nội gặp phải, hiện tại nhắc lại vẫn phấn khích kích thích như vậy.
Tôi và Tống Tâm nghe ông nội nói về vụ án lớn thần kỳ kia, mà nghe đến ngây người, bất tri bất giác, từ sáng sớm đến giữa trưa, lại từ giữa trưa đến chạng vạng.
Người nhà Tống Tâm giống như rất biết tính của ông nội, nên họ không đến quấy rầy, mới để tôi và Tống Tâm nghe đến lúc bên ngoài mặt trời chiều ngã về tây.
Hàng xóm xung quanh đều đốt pháo và bắn pháo hoa, tiếng động đã áp giọng nói chuyện của ông nội.
Ông nội cũng cao tuổi, nên chắc chắn không thể lớn tiếng nói chuyện với chúng tôi, vì vậy cũng chỉ có thể uống một hớp nước từ bỏ.
Con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng lại sợ tới mức trốn trong ngực ông nội, nó giống như rất sợ hãi tiếng pháo vậy.
Cũng đúng, con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng là vật chí âm, nên chắc chắn là sợ hãi đối với pháo là vật chí dương.
Ông nội tùy tiện đặt con mèo ởi bên chân, rồi đứng lên, duỗi duỗi thắt lưng: “Bất tri bất giác đã nói đến muộn như này, nên đi ăn cơm chiều thôi.
Tô Mộng, hôm nay ăn Tết, cháu đi về sớm đi.”
“Ông nội, cháu có đề nghị.” Trong mắt Tống Tâm hiện lên ánh sáng tinh quái, cô ấy ôm cánh tay ông nội: “Cháu luyến tiếc Tô Mộng đi, không phải hai nhà chúng ta đã lâu không gặp sao? Không bằng hiện tại gặp nhau, cùng nhau ăn một bữa cơm đi?”
Đôi khi, tôi thật sự thật thấy rất thoả mãn vì mình có người bạn như Tống Tâm vậy.
Đầu óc cô ấy nhanh nhẹn, luôn khá tinh quái như vậy.
Chuyện này tôi tuyệt đối dơ hai tay tán thành, nguyên nhân tán thành có rất nhiều, nhưng người thứ nhất tôi nghĩ đến là Ác Nguyệt.
Ác Nguyệt ít có tình thân yêu thương, mới có thể lựa chọn mượn xác hoàn hồn.
Nếu hai nhà đông vui náo nhiệt ở một chỗ, nói không chừng có thể làm tan chảy khối băng yêu mị này, để về sau anh ta ít gây chuyện yêu ma quỷ quái đi.
“Vậy không bằng mời Lưu Vũ Năng đến đi?” Lúc tôi nhắc đến Lưu Vũ Năng, tôi cố ý hất tóc rất có thâm ý nhìn về phía Tống Tâm.
Mặt của Tống Tâm hơi đỏ, lúc cô ấy tiếp xúc với hai mắt của tôi, cô ấy lập tức quay đi chỗ khác: “Lưu Vũ Năng là ai…? Cậu nói là Ngô Ngạn Tổ, hay là Vương Tổ Lam của thành phố Ngọc Lan?”
Tôi nghe cô ấy đặt Ngô Ngạn Tổ và Vương Tổ Lam cùng nhau, thì không nhịn được khóe miệng giương lên nở nụ cười.
Ông nội cũng từng trải, nên lập tức giống như liền nhận thấy được cái gì, và hỏi: “Ngô Ngạn Tổ thành phố Ngọc Lan là cái gì? Sao ông không nghe các cháu nhắc tới, chẳng lẽ là bạn trai của Tống Tâm?”
“Mới không phải, cháu nào có bạn trai.” Mặt Tống Tâm càng đỏ hơn.
Da trên mặt cô ấy vốn trắng nõn, hiện tại mặt đỏ thành như vậy, giống như ánh nắng chiều rơi vào trong tuyết, trông như có ánh sáng phiếm trong suốt, hồng hào ướt át.
Tôi nghĩ nếu Lưu Vũ Năng ở bên cạnh, chắc chắn sẽ chảy cả nước miếng.
Nhưng mà hai ngày nay Lưu Vũ Năng bị sắp xếp