Trong hành lang dài này, giọng nói non nớt đáng yêu như truyền tới từ bốn phương tám hướng. Đứa bé nhà ai kêu mẹ vậy? Giọng nói mềm mại như chạm vào trái tim khiến người ta tê dại, tôi còn đang ôm Tống Tâm run rẩy, khẩn trương nhìn thi yêu mặc quân trang.
Động tác chém xuống của nó khựng lại giữa không trung, đôi mắt đỏ tươi lại hiện lên chút sợ hãi. Tôi lợi dụng khoảng thời gian trống này cũng cho Âu Vỹ một cái tát. Âu Vỹ kêu rên tỉnh dậy, cô ấy mờ mịt nhìn chung quanh, ngơ ngác nói: “Sao chúng ta lại ngủ trên hành lang? Mộng du hả?”
Âu Vỹ là cô gái tóc ngắn, thích đeo lens màu đỏ. Bình thường cô ấy đã thích mấy thứ thần quái này, lúc trước cứ đòi chơi chiêu hồn trong phòng ngủ, bị tôi từ chối. Chúng tôi đều học pháp y, nếu thật sự có ma mà lại gọi ma trong trường học toàn là oan hồn này, thế thì ngu xuẩn biết mấy? Không ngờ lần này tôi bị bệnh nằm viện, ba con bé này chẳng những không tới thăm tôi mà còn ăn tim hùm mật gấu chơi điệp tiên. Tôi đoán chuyện lần này chắc hẳn là chủ ý của Âu Vỹ.
“Mộng du cái đầu cậu! Chạy mau!” Tôi còn có oán khí với Âu Vỹ, chọc lên ấn đường cô ấy rồi kéo cô ấy và Tống Tâm chạy về hướng ngược lại.
Tống Tâm và Âu Vỹ mơ màng lảo đảo mấy bước, mới đuổi kịp tốc độ của tôi. Hành lang thật sự quá dài, tôi đã chạy qua mười mấy phòng ngủ, nhưng tối nay chúng tôi làm ra động tĩnh lớn như vậy mà không ai phát hiện, im lặng đến kỳ lạ.
Âu Vỹ nhìn đằng sau, hoảng sợ nói: “Người… Người Nhật Bản kia ở đâu ra vậy?”
“Còn không phải là cậu mời điệp tiên gọi tới!” Tôi tức giận nói. Tôi có thể tưởng tượng thứ mà Âu Vỹ nhìn thấy, chính tôi lại không dám quay đầu nhìn. Thi yêu mặc quân trang kia đúng là thứ đáng sợ nhất tôi từng nhìn thấy. Nếu thấy nó đuổi theo, chắc chắn tôi sẽ sợ hãi ngã trên mặt đất.
Có lẽ Âu Vỹ cũng biết mình đã làm sai nên không dám nói lời nào, tiếp tục chạy theo chúng tôi. Thể lực bùng nổ lúc chạy trốn là đáng kinh ngạc nhất, ba chúng tôi chạy như điên mà không cần thở gấp.
“Không được… Không được bắt nạt mẹ… Không được! Đứng lại! Không được tới gần mẹ!” Giọng nói mềm mại như thiên thần của đứa bé vang lên trong hành lang.
Đột nhiên, Tống Tâm khẩn trương nói: “Tô Mộng, tớ… tớ nghe có đứa bé đang kêu mẹ!”
“Tớ cũng nghe thấy, nhưng không biết từ nơi nào truyền tới, chúng ta chạy đi rồi