“Phải sống sót! Vì anh phải sống sót!” Giản Dương giữ lấy gáy tôi, đôi môi ấm áp hôn lên trán tôi, làm cho tôi cực kỳ hoảng hốt.
Tôi ôm chặt lấy bờ vai của anh ấy, rồi lại cảm thấy cơ thể suy yếu, như thể không còn sức lực.
Di chuyển trong một khoảng thời gian dài ở âm phủ U Đô như vậy, tôi cũng không phải vong linh, thân thể đã sớm cạn kiệt sức lực. Hiện giờ ngay cả cơ thể cao lớn của Giản Dương tôi cũng không ôm lấy được, tôi liều mạng lắc đầu, cơ thể ra sức giãy dụa khỏi cái ôm gắt gao của anh.
Nước mắt cuộn trào mãnh liệt làm nhòe đi tầm nhìn của tôi, toàn thân giống như trời đang nắng bỗng nhiên bị sấm sét đánh trúng, bị bao vây trên bờ vực sụp đổ.
“Giản Dương, đừng như vậy, anh đi đi! Anh trở về đi, anh… Anh phải sống sót!”
Tôi phát hiện căn bản không thể nào giãy dụa, dùng tay gạt bỏ sợi chỉ đỏ trên cổ tay, tôi cảm thấy thế giới của tôi như sụp đổ, trở nên ảm đạm không còn ánh sáng. Tôi và Giản Dương cùng nhau trải qua hơn mười năm thời gian, từ tiểu học tôi đã cùng anh ấy dắt tay nhau đi qua cánh rừng ngô đồng để về nhà.
Lên đại học chúng tôi cùng nhau thi đậu ở thành phố Ngọc Lan, anh ấy là cậu lớn của nhà họ Giản hiển hách, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng tôi dành cho nhau.
Điều duy nhất khiến cho tình cảm của chúng tôi xuất hiện biến cố đó chính là cương thi tà ma lạnh lùng kia, còn có cái thai âm ở trong bụng tôi. Dường như từ lúc anh ấy bắt đầu phát hiện ra cái thai âm ở bên trong bụng tôi, liền thay đổi.
Nhưng hôm nay, thế nhưng lại muốn vì tôi hi sinh quên mình.
Tôi… Làm sao tôi có thể đồng ý?
Tôi thà rằng để bản thân chết, cũng không muốn để Giản Dương từ bỏ bản thân, thành toàn cho sự sống của tôi.
Như vậy nửa đời còn lại của tôi phải vượt qua như thế nào?
Điều đó sẽ trở thành vực sâu không đáy của sự hối hận và áy náy, tôi không thể để cho hành động của Giản Dương tiếp tục, anh ấy có thể quay trở về với sợi chỉ đỏ này, có thể sống thật tốt. Tôi càng giãy dụa mạnh hơn, toàn thân giống như trở nên cuồng loạn: “Giản Dương, anh đừng như vậy, anh làm như vậy em sẽ thống khổ cả đời. Tại sao anh phải làm như vậy, không phải anh hận em sao? Em mang thai đứa con của quỷ, em… Chính em còn rất thích bé cưng ở trong bụng, không nỡ từ bỏ nó.”
“Cuộc sống không có anh, em sẽ chậm rãi trở thành thói quen. Tiểu Mộng, làm mẹ, bảo vệ đứa con của mình là thiên tính, anh không trách em!” Đầu ngón tay anh ấy đột nhiên chạm vào ấn đường của tôi, liền nhìn thấy một tờ giấy màu vàng ở trên trán tôi, thân thể nhất thời không thể cử động.
Tôi cảm thấy mình giống như một tác phẩm điêu khắc, trơ mắt nhìn Giản Dương, hết tiếng chuông này đến tiếng chuông khác truyền đến bên tai.
Tuy rằng tôi không biết tiếng chuông đó là gì, nhưng từ sâu thẳm bên trong linh hồn lại giống như có thứ gì đó nói cho tôi biết, đó là tiếng chuông từ dương gian truyền đến, có người ở dương gian đang gọi chúng tôi trở về.
Thời gian của Giản Dương không còn nhiều, tiếp tục trì hoãn, chúng tôi đều không sống sót nổi.
“Em… Em sẽ không quen, anh vì em mà chết. Em còn mặt mũi nào mà tiếp tục sống?” Tôi gào khóc, cảm giác đau thấu tim gan, khiến cho tôi có một loại cảm xúc đau đớn tột cùng.
Anh ấy đối với việc gào thét đau thấu tim gan của tôi, tỏ ra thái độ thờ ơ, cưng chiếu liếc mắt nhìn tôi, chậm rãi nói với không khí: “Đạo trưởng Mã, mang cô ấy trở về đi, coi như đây là lần cuối cùng người anh em này nhờ vả